Thái độ của Tạ Lâm Thành cực kỳ kiên quyết, mặc kệ mẹ Tô có nói thế nào thì hắn vẫn ngồi chễm chệ trên ghế như quả núi, sau lưng còn có mấy binh sĩ đứng ngay ngắn. Vốn vóc dáng của Tạ Lâm Thành đã cao to, trên mặt còn có một vết sẹo đáng sợ, cho dù khóe môi hắn có mang nụ cười thoạt nhìn ôn hòa nhưng cũng không ai cảm thấy hắn là một người dễ tính.
Mẹ Tô nghe Tạ Lâm Thành luôn miệng gọi Tô Cẩm Chi là “tam gia” một cách cung kính lập tức hít sâu một hơi, lo âu trong lòng chẳng giảm nửa phần mà ngược lại còn dày thêm, chỉ có thể cầm chặt chén trà trong tay, cười gượng nói: “Cơ thể Đường Nhi không khỏe lắm, nó cũng không hiểu chuyện, nếu có đắc tội đại soái chỗ nào thì mong đại soái đừng trách nó.”
Mẹ Tô đang báo trước để Tạ Lâm Thành đề phòng, tuy bà cũng đã nghe nói Tạ Lâm Thành dùng mấy hòm lễ nặng không có đất mộ mời được Tô Cẩm Chi đến nhà họ Tạ nhưng bà không rõ giữa Tạ Lâm Thành và con mình có xảy ra chuyện gì không vui hay không. Thân là mẹ, đương nhiên bà cũng biết con mình cố chấp bao nhiêu, bà khuyên lơn nhiều lời như vậy, bảo nó không được nhận đất mộ nữa, không chỉ mang đến điềm xấu mà còn dễ đắc tội với gia đình người ta, nhưng con trai bà nhất định không nghe. Kết quả bây giờ Tô Cẩm Chi lại vì Tạ Lâm Thành mà phá quy tắc này khiến mẹ Tô buộc lòng phải hoài nghi có phải Tạ Lâm Thành đã dùng cách gì mạnh bạo để bắt con trai bà phải nghe lời hay không. Huống hồ Tạ Lâm Thành có tiếng là nắng mưa thất thường, hắn có thể trở thành nguyên soái ba tỉnh Giang Nam thì nhất định tay đã dính không ít máu, lại nhớ tới lời tiên đoán con trai bà sẽ không sống qua cập quan của Chư Cát Tử Thanh đạo trưởng, mẹ Tô sợ con trai nhà mình sẽ không chết vì bệnh mà là bị Tạ đại soái bắn chết…
Tính tình của Tạ Lâm Thành đúng là chẳng tốt đẹp gì, nhưng hắn phát hiện đối với thanh niên, vậy mà hắn lại có đủ kiên nhẫn và chịu đựng, nghe thấy mẹ Tô nói vậy mới chợt nhớ tới tuy thanh niên có vẻ là một người chín chắn hướng nội, nhưng trên thực tế cậu chỉ mới mười chín tuổi, nhỏ hơn hắn hẳn tám tuổi, vẫn còn là trẻ con đấy, vì vậy liền gật đầu nói: “Tạ mỗ mang đến rất nhiều dược liệu tốt nhất, chắc chắn tam gia sẽ khỏe thôi, phu nhân không cần lo lắng.”
Mẹ Tô nở nụ cười ôn hòa với hắn, cuối cùng cũng đứng dậy dẫn Tạ Lâm Thành đến sân của Tô Cẩm Chi.
Tạ Lâm Thành thấy phòng của Tô Cẩm Chi treo lụa trắng bên ngoài thì trong lòng cũng hơi lạ, dù sao ông cụ Tạ vừa mất chưa lâu, kiểu bài trí treo lụa trắng chỉ có ở linh đường thế này rất quen thuộc, kết quả hôm nay hắn lại nhìn thấy thứ này trong phòng của Tô Cẩm Chi. Sau khi Tạ Lâm Thành bước vào nhìn thấy chữ trên mộ bia thì mặt mày liên tục thay đổi, nếu không phải hắn vô cùng chắc chắn thanh niên chỉ bệnh nặng, cũng không bệnh chết thì chỉ sợ hắn đã không giữ được gương mặt bình tĩnh rồi.
Cậu phải ngủ trong căn phòng như vậy suốt à…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT