Tạ Thù vốn là người không nói nhiều, cuộc sống sáu năm trong tù càng làm phai mờ sức trẻ của hắn, chỉ còn lại sự trầm mặc sâu lắng, hơn nữa trước khi đi Tô Trường Đông đã yêu cầu hắn ít nói chuyện với Tô Cẩm Chi, vì vậy hắn ôm sách ngồi trên ghế cạnh giường mà đọc, cả ngày nói không được tới mười câu.
Tô Cẩm Chi có động tác và động tĩnh gì, Tạ Thù đều qua hỏi cậu có phải khó chịu, không thoải mái ở đâu không, hay là muốn đi vệ sinh, hoàn thành công việc của hộ sĩ một cách tận tâm, chỉ là không nói chuyện phiếm với cậu.
Tạ Thù không nói chuyện với Tô Cẩm Chi, Tô Cẩm Chi chỉ có thể nằm trên giường nghe nhạc một mình. Ban đầu cậu còn nằm yên, nhưng sau khi nghe được bảy tám bài thì bắt đầu thấy chán.
Để một người từng được trải nghiệm thế giới sặc sỡ xinh đẹp đột nhiên rơi vào bóng tối, không thể động đậy hay trao đổi với người khác là một chuyện khiến người ta rất tuyệt vọng. Tô Cẩm Chi biết chứng mù và câm của mình có thể trị hết, nhưng cho dù là vậy, cậu chỉ trải qua có mấy ngày thế này đã thấy không chịu nổi rồi, vừa nghĩ tới trên thế giới còn có những người khác gặp tình trạng tương tự với cậu, trong lòng Tô Cẩm Chi cũng có chút khó chịu.
“No.0, mi đâu rồi?” Tô Cẩm Chi không chịu nổi bầu không khí tĩnh mịch này, muốn trò chuyện với No.0.
No.0 lập tức đáp lại cậu: “Em ở đây, kí chủ đại nhân, ngài có chuyện gì không?”
Lúc trước No.0 nói với cậu, tổn thương ở cổ họng của cậu phải chừng một tháng mới trị hết, nhưng Tô Cẩm Chi cảm thấy mình không đợi được lâu như vậy, không hiểu vì sao Tạ Thù lại không nói chuyện với cậu, nếu cậu cứ im lặng đợi cả tháng với hắn, chỉ sợ nhiệm vụ sẽ chẳng có tiến triển gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play