[Ông chủ, cậu út về rồi.]
Tống Minh Hiên nhìn tin nhắn má Tuệ gửi cho hắn, hơi ngả lưng ra sau, ngồi trên cái ghế xoay lớn xoay một vòng, nhìn thành phố dù mưa to tầm tã vẫn ồn ào tấp nập bên ngoài cửa sổ, khóe môi chậm rãi cong lên.
Con nuôi trên danh nghĩa của hắn, thực tế lại là đứa cháu máu mủ ruột rà – Tống Ứng Sở – dường như đã phát hiện ra một bí mật gì đó vô cùng khủng khiếp, thế nhưng bí mật này, đứa nhỏ thực sự là con nuôi vẫn chưa biết. Hiện tại hắn cần một cơ hội, để có thể xé rách tấm màn che kín bí mật này trước mặt thiếu niên.
Mà Tống Ứng Sở và Bạch Tâm Lộ, đều là một lưỡi dao cực tốt —— sáng loáng sắc bén, một dao thấy máu, còn không cần hắn ra tay.
“Hắt xì ——!” Tô Cẩm Chi cuộn người trên xích đu* trong nhà ấm trồng hoa hắt hơi một cái, hít hít mũi cau mày quấn chăn lông trên người chặt hơn một chút, thầm nói, “Ai đang nhớ mình vậy?”
Trong nhà ấm lờ mờ sáng, ánh đèn nhiều màu vụn vỡ vẩy lên mặt cùng tóc của Tô Cẩm Chi, cậu ôm lấy bụng, dạ dày cả ngày không được nghiền đồ ăn đang nóng rát, vị chua cuồn cuộn tràn lên cổ họng khiến cậu buồn nôn, quần áo bị mưa xối ướt lúc trước hiện tại nửa ẩm nửa khô dán lên người cậu, cho dù là một ngọn gió rất yếu khẽ lướt qua cũng có thể khiến Tô Cẩm Chi cóng đến mức cả người run lên.
Cậu run lập cập nói chuyện với No.1: “No.1, ở đây lạnh quá đi, chừng nào thì ba ba ta về nhà?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play