Hạ Hi cười cười, hỏi cậu: “Cẩm Chi đang nhìn gì vậy?”
Tô Cẩm Chi ngước mắt quan sát cô, nói: “Bác sĩ Hạ đang ngồi chỗ của anh cả…”
“Vậy à.” Sau khi Hạ Hi nghe cậu nói thì vẻ mặt không thay đổi, lập tức đứng dậy ngồi vào vị trí khác bên cạnh, “Tôi ngồi đây được không?”
Tô Cẩm Chi thấy vậy nhẹ gật đầu, bây giờ mới nghiêm túc ăn bữa sáng trước mặt mình.
Tống Minh Hiên nghe đoạn đối thoại của hai người bọn họ, cầm tách cà phê uống một ngụm, vẻ mặt lạnh nhạt, đáy mắt lại u ám không rõ.
Sau khi ăn sáng xong, Hạ Hi cùng Tô Cẩm Chi đến nhà ấm trồng hoa lúc trước Tống Minh Hiên đặc biệt xây dựng cho việc trị liệu chứng trầm cảm của cậu, hoa bên trong đã nở không ít, vừa vào là hương thơm đã xông vào mũi.
Hạ Hi và Tô Cẩm Chi ngồi bên một cái bàn tròn màu trắng thuần, cô nhìn nắng sớm rực rỡ bên ngoài xuyên qua dây leo trên nóc nhà loang lổ thành mảnh vụn, rơi lên chóp mũi và hàng mi của thiếu niên, gương mặt cậu trắng nõn như tuyết, bờ môi đo đỏ như cánh hoa hồng, khiến đôi đồng tử màu trà nhạt đang ngâm trong ánh sáng càng bật lên vẻ trong trẻo vô ngần, trong giây phút đó, dường như cô đột nhiên hiểu được chuyện mà tất cả mọi người ngoài kia đều không nghĩ ra —— một thiếu niên đẹp đẽ tươi trẻ như vậy, ai cũng muốn khiến đôi môi xinh xắn của cậu lúc nào cũng vui vẻ cong lên, trong đôi đồng tử trong suốt luôn luôn chứa đầy ấm áp sung sướng, bọn họ không nỡ khiến cậu đau lòng, khiến cậu buồn bã, khiến cậu rơi lệ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play