Vẻ mặt người đàn ông thản nhiên, ánh mắt nhìn về phía Ngải Soái như đang nhìn một tên hề ngu ngốc.
Những lời gã nói với người đàn ông như là một quyền đấm vào cục bông, không tạo ra bất kỳ gợn sóng nào.
Ngải Soái dừng lại, bắt chước tư thế ngồi của Khương Lê Sơn, người hơi nghiêng về trước, ngón tay đan nhau đặt trên bàn, nét mặt của gã cũng trở nên nghiêm túc, đầu lưỡi liếm niêm mạc bên trong miệng, im lặng nhìn chằm chằm vào đôi mắt xám của hắn. Dường như gã đang muốn thông qua cái mắt kính gọng vàng kia tìm chút cảm xúc khác thường bên dưới lớp mặt nạ bình tĩnh của hắn.
Nhưng lớp mặt nạ của Khương Lê Sơn rất dày —— hay nói cách khác hắn vốn vẫn luôn bình tĩnh như vậy, ngay cả Tô Cẩm Chi cũng không nhìn ra một chút sơ hở, giống như chớp mắt mất kiểm soát vừa nãy chỉ là ảo giác của bọn họ chứ chưa từng thật sự xảy ra.
Ngải Soái nhướng mày, không tiếp tục đối diện với Khương Lê Sơn nữa mà dời mắt sang chỗ khác, mi mắt rũ xuống, vẻ mặt hơi cô đơn: “Bác sĩ Khương, chừng nào anh mới có thể cười với tôi một cái đây?”
Tô Cẩm Chi thấy Ngải Soái nói chuyện có gì đó là lạ, hỏi No.1: “Câu đó của Ngải Soái là vô tình, hay gã thật sự biết Khương Lê Sơn mới rời khỏi phòng bệnh của ta?”
No.1 nói: “Chắc là đoán mò.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT