Sau khi màu đen trước mất tan dần, Tô Cẩm Chi hít sâu mấy hơi mới làm giảm cảm giác khó thở vì trái tim đập loạn.
Rõ ràng cơ thể này còn rất trẻ nhưng đã đến mức đèn cạn dầu, động tác hơi kịch liệt một chút cũng có cảm giác như sắp chết.
Khương Lê Sơn thấy cậu đã đứng vững thì thả tay ra, Tô Cẩm Chi khẽ nói câu “Cảm ơn” rồi vào phòng tắm. Đợi đến khi cậu thấy quầng thâm màu xanh đậm của mình trong gương mới phát hiện cảm giác như sắp chết có lẽ là vì thường xuyên thức trắng đêm, thảo nào Khương Lê Sơn lại nói vậy, e rằng uống số thuốc kia thật sự có lợi cho giấc ngủ của cậu.
Nhưng tác dụng phụ cũng rất lớn, hơn nữa, Tô Cẩm Chi cảm thấy người có vấn đề tâm thần là nguyên thân, còn cậu thì ngủ rất giỏi.
Tô Cẩm Chi rửa mặt qua loa rồi ra khỏi phòng tắm, chui vào chăn nằm xuống.
Khương Lê Sơn tắt đèn, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ màu vàng ấm ở đầu giường, ngồi trên ghế đẩu cạnh giường nói với Tô Cẩm Chi: “Tôi có cách giúp cậu dễ ngủ hơn, muốn thử không?”
“Ừm.” Tô Cẩm Chi gật đầu, nhắm mắt lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play