Tô Cẩm Chi bảo No.0 mở phúc lợi Buff ‘Một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng’, thương nhân kia sau khi bị buff liền tự mình ngồi trên ghế cọ cọ, còn vừa cọ vừa rên rỉ, đỡ phải tốn công lồng tiếng, Tô Cẩm Chi nhìn gã một lúc, cảm thấy không có gì cần lo lắng liền xốc chăn lên ngủ.

Một đêm mua bán trôi qua, Tô Cẩm Chi nằm trên giường làm dáng. Thương nhân kia cảm thấy mỹ mãn, còn cực kỳ thương tiếc cậu, để lại cho cậu một số bạc bảo cậu giấu đừng cho Lê Phong nhìn thấy, để Tô Cẩm Chi tiêu riêng.

Thương nhân vừa đi, Lê Phong đã tới xem cậu.

Tô Cẩm Chi nộp ngân phiếu thương nhân để lại cho Lê Phong, mắt thấy mấy hôm nay giá trị tiến độ của Lê Phong có xu hướng tăng lên là do kiếm được tiền, không biết nếu nộp đống ngân phiếu này thì có thể tăng tiếp hay không, dù sao cậu cũng không cần dùng tiền.

Khi Lê Phong nhận lấy ngân phiếu đúng là giá trị tiến độ có tăng lên, nhưng hắn không lập tức cất ngân phiếu mà là trầm mặc một lúc, sau đó mới mở miệng nói: “Vô Diễm, tối hôm qua ngươi…”

Tô Cẩm Chi rũ mắt không thốt một lời.

Lê Phong khẽ nhíu mày, dừng một chút rồi lại tiếp tục hỏi: “Hiện tại cơ thể có chỗ nào khó chịu không?”

Tô Cẩm Chi đáp: “Không có.”

Lê Phong thở dài: “Ngươi vẫn không chịu gọi ta là mụ mụ, thôi được.”

Tô Cẩm Chi: “…” Cậu phải giải thích thế nào đây… Cậu không chịu kêu hắn là mụ mụ là vì có cảm giác quái quái hả?

Lê Phong đưa tay sờ lên mặt cậu, sau đó móc ra một lọ thuốc từ trong ống tay áo, gộp chung với ngân phiếu nhét vào tay cậu, “Đợi lát nữa ta sẽ bảo Bình An nhanh chóng nấu nước nóng cho ngươi, nhớ phải thoa thuốc, đừng bướng bỉnh, cơ thể là của mình, ngân phiếu này ngươi cũng tự giữ lấy đi, bây giờ không chịu tích cóp thì sau này phải chuộc thân thế nào?”

Nghe vậy, Tô Cẩm Chi lập tức ngẩng đầu nhìn Lê Phong.

“Dưỡng thương cho tốt đi, ba ngày kế tiếp ngươi không cần tiếp khách nữa.” Trên mặt Lê Phong mang theo nụ cười nhạt, sau khi nói xong những lời này liền đứng dậy rời khỏi.

Tô Cẩm Chi nhìn bóng lưng hắn dần khuất mà cực kỳ kinh ngạc, hỏi No.0: “Trên người Lê Phong có phải có chuyện cũ gì không?”

Quân Trường Nhạc nhớ rõ tất cả những chuyện liên quan đến Khương Lê Sơn, nhưng lầu Hoa Tê trong trí nhớ chỉ là những hình ảnh đứt quãng vụn vặt, có thể chính y cũng không muốn nhớ đến những chuyện này, vậy nên Tô Cẩm Chi chỉ biết không lâu sau khi Thu Dịch chết, Lê Phong cũng qua đời vì bệnh.

No.0 nói: “No.0 cũng không biết nữa, chẳng qua không phải trí nhớ của nguyên thân đã truyền cho kí chủ đại nhân rồi sao?”

“Trí nhớ trong đầu không được đầy đủ lắm…” Tô Cẩm Chi xoa nhẹ mi tâm, nhìn sấp ngân phiếu trong tay suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn tìm một cái hộp cất kỹ.

Trước mắt trong số tất cả đối tượng cứu vớt cậu chỉ mới gặp được Bình An, Lê Phong và Thu Dịch, bảng số liệu trước mắt cũng chỉ hiện lên giá trị tiến độ của ba người bọn họ. Trước kia Quân Trường Nhạc cũng giống như Thu Dịch, làm sao cũng không chịu tiếp khách, nhưng Tô Cẩm Chi có phúc lợi Buff, chỉ cần trả tiền đủ nhiều cậu đều nguyện ý tiếp hết, dù sao với cậu mà nói thì tiếp khách chỉ là nghe tiếng cọ cọ trong lúc ngủ mà thôi.

Giá trị tiến độ của Lê Phong cũng vì cậu ngoan ngoãn mà chậm rãi tăng lên, chưa được mấy ngày trôi qua, Lê Phong một mình tìm cậu nói chuyện, bảo hắn muốn thoái ẩn trở về quê hương, định giao lầu Hoa Tê cho Tô Cẩm Chi quản lý.

Tô Cẩm Chi nghe hắn nói mà mặt mày ngơ ngác, nghĩ thầm thời gian này không thích hợp chút nào.

No.1 bỗng nhiên lên tiếng: “Nếu giống y hệt trước kia thì còn cần cậu làm gì nữa?”

“No.1 sao mi trở lại rồi?” Tô Cẩm Chi phản bác nó, “Vậy không phải ta cũng tiếp khách giống như trước kia à.”

“Cậu cũng không thật sự tiếp khách.” No.1 nói, “Tôi đến tổng bộ lấy thêm chút kỹ năng trừng phạt mới, dùng để đốc thúc kí chủ tích cực làm nhiệm vụ.”

Tô Cẩm Chi nuốt nước bọt: “… mi lấy kỹ năng gì?”

No.1 nói: “Không nhiều lắm, chỉ có một cái, tên gọi là giật điện.”

Tô Cẩm Chi: “…”

No.1 tiếp tục nói: “Xin kí chủ yên tâm, đây là thế giới trừng phạt, không cần tôi nhúng tay vào đã đủ khiến kí chủ thoải mái rồi.”

Tô Cẩm Chi nghe vậy càng sợ hơn, nghĩ thầm đêm nay có cần tiếp nhiều hơn vài vị khách để Lê Phong vui vẻ hơn một chút, chứng minh cậu thật sự đang tích cực làm nhiệm vụ hay không.

Tối hôm đó, lầu Hoa Tê đón tiếp một đám khách nhân, trong lầu gây sự ẩu đả với nhau, chỉ vì trong đám tiểu quan ai cũng đùn đẩy không chịu đi hầu hạ bọn họ.

Tô Cẩm Chi ở trong phòng nghe dưới lầu ồn ào, đang cảm thấy lạ vì sao Lê Phong không ra quản, Bình An đã đẩy cửa phòng tiến vào, “bang” một phát nặng nề quỳ xuống, liên tục dập đầu khóc lóc nói: “Vô Diễm công tử, cầu xin ngươi cứu mụ mụ với…”

“Sao thế? Bình An ngươi đứng lên đã rồi nói.” Tô Cẩm Chi bị hành động của hắn dọa sợ, nhanh chóng đi tới đỡ hắn dậy, “Có phải bên dưới đang có người quậy phá chuyện gì hay không, mụ mụ đâu? Ngươi dẫn ta đi gặp mụ mụ.”

Bình An đưa cậu đến phòng của Lê Phong, cậu vừa vào cửa đã nghe thấy mùi máu tươi nồng nặc, trộn lẫn với hương thảo dược đắng nghét khó ngửi, khiến cả người trận trận buồn nôn. Lê Phong nửa nằm trên giường, trước ngực dính không ít máu, cả tay và khóe miệng cũng có, hắn giãy giụa muốn xuống giường nhưng không có bao nhiêu sức lực, trong lúc đó lại ho khan vài tiếng, sặc ra không ít tơ máu. Bình An thấy vậy vành mắt lập tức đỏ lên nhào tới, đỡ Lê Phong vuốt lưng cho hắn.

Lê Phong ngẩng đầu nhìn Tô Cẩm Chi, cười khổ nói với Bình An: “Sao ngươi lại dẫn Vô Diễm tới đây…”

“Mụ mụ, bây giờ cơ thể người cũng đâu thể đi hầu hạ mấy người kia chứ… Người, người sẽ chết mất!” Bình An ôm hắn òa khóc.

Lê Phong thở dài, nụ cười trên mặt nhạt dần: “Ta không đi, vậy ai đi được đây? Tranh thủ hiện tại ta còn chưa chết, có thể che chở các ngươi thêm mấy ngày cũng tốt…”

Tô Cẩm Chi nhíu mày nhìn hắn, đám khách nhân bên dưới vẫn đang ồn ào ầm ĩ, thái dương cậu giật giật, trong đầu tựa như vừa khai phá được một mảnh đất mới, trí nhớ tuôn trào —— hình như Thu Dịch là chết tại thời điểm này, đám khách làng chơi có sở thích đặc biệt mà hắn nhận, dường như chính là đám người dưới lầu.

Lê Phong đúng là một tú bà tốt, hắn chưa bao giờ cắt xén bất kỳ thứ gì của người trong lầu, phần lớn tiền kiếm được cũng đều dùng để trợ giúp cho sinh hoạt của các tiểu quan, khi gặp phải một vài khách nhân khó chơi hoặc có sở thích đặc biệt, lúc nào cũng do chính hắn tiếp, kết quả những mầm bệnh chưa khỏi trước khi hắn lui về lại nặng thêm, bệnh cũ bệnh mới cùng nhau kéo tới, hắn liền ngã bệnh.

Vốn đêm nay Quân Trường Nhạc sẽ tiếp một vị khách nhân khác nên Bình An đã đi cầu xin Thu Dịch, Thu Dịch liền thay Lê Phong đi hầu hạ đám người kia, lại không ngờ rằng bị tra tấn đến chết.

Bởi vì quậy ra mạng người nên đám người kia đã bị áp giải lên quan phủ, tuy vậy nhưng trong lòng Lê Phong vẫn tự trách khôn nguôi, cuối cùng bệnh nặng không khỏi mà chết.

Lúc đó Quân Trường Nhạc đã nhận vị trí lâu chủ của lầu Hoa Tê, trong lòng y buồn bực không vui, buồn đau khó an ổn nên mắc phải ho lao, chưa được mấy năm đã qua đời. Lầu Hoa Tê cứ thế đóng cửa, tất cả mọi người bên trong đến tận lúc chết cũng chưa từng được thực sự vui sướng một ngày.

Tô Cẩm Chi chợt nhớ tới những lời Lê Phong khuyên cậu.

Trên đời này, tồn tại là chuyện khó khăn nhất, phải trèo leo qua vô số núi sầu biển khổ vì ly biệt, cầu mà không được, yêu nhưng không thể mới có thể ngoắc ngoải ở lại thế gian này, trăng còn có lúc tròn lúc khuyết, con người làm sao có thể mọi chuyện đều như ý?

Tô Cẩm Chi đi đến cạnh giường của Lê Phong, vươn tay đè hắn xuống, nói: “Để ta đi.”

Lê Phong cả kinh, ngước mắt nhìn cậu.

Tô Cẩm Chi nhìn lại hắn, thoáng nở nụ cười: “Không phải ngươi nói là, muốn giao lầu Hoa Tê cho ta quản lý hay sao? Vậy thì bắt đầu từ tối nay đi.”

“Vô Diễm…” Cơ thể Lê Phong run rẩy, nhẹ giọng lẩm bẩm.

“Ting ——!” No.0 đột nhiên phát ra âm thanh thông báo, “Giá trị tiến độ cứu vớt của mục tiêu nhánh Lê Phong đã đạt tới 70 rồi, Thu Dịch cũng đã tăng lên 30, mong kí chủ đại nhân tiếp tục cố gắng nghen.”

Tô Cẩm Chi hỏi No.0: “Sao Thu Dịch cũng tăng nữa?”

No.0 nói: “Bởi vì hắn đang đứng ngoài cửa, hình như là muốn đến tìm Lê Phong.”

Tô Cẩm Chi thở dài: “Có lẽ hắn cũng nhận ra có gì đó không bình thường, muốn đến gặp Lê Phong xem sao.”

Tô Cẩm Chi đứng dậy vén chăn cho Lê Phong, lại dặn dò Bình An chăm sóc hắn thật tốt, sau đó đẩy cửa ra ngoài. Quả nhiên, Thu Dịch đang đứng ngoài phòng, e là đã sớm nghe rõ mồn một đoạn đối thoại của bọn họ.

Thu Dịch nhìn cậu, chủ động mở miệng: “Vô Diễm, ngươi…”

“Mụ mụ bệnh rồi, ngươi vào gặp hắn đi.” Tô Cẩm Chi không đợi hắn nói xong đã ngắt ngang, “Khách nhân kia để ta tiếp cho.”

Trên mặt Thu Dịch cuối cùng cũng có cảm xúc, hơi lo lắng cản cậu lại: “Ngươi sao được chứ? Hay là để ta đi cho, tuổi ta lớn hơn ngươi một chút, dù sao ngươi vẫn còn nhỏ ——”

“Yên tâm đi, ta không sao đâu.” Tô Cẩm Chi vỗ nhẹ tay hắn, cậu có phúc lợp=i Buff, cho dù có một trăm lần cũng không thành vấn đề.

Tô Cẩm Chi dẫn đám người ầm ĩ ồn ào kia đến phòng mình, sau khi quăng Buff cho bọn họ thì ngồi trên ghế bắt chéo hai chân giống như ông chủ, nhìn bọn cầm thú quỳ trên đất cọ cọ mà tức giận nói: “Đúng là một đám cặn bã!”

No.0 nghe Tô Cẩm Chi kể kết cục Thu Dịch chết như thế nào cũng rất giận dữ, hùa theo mắng: “Đúng đấy, cặn bã!”

Tô Cẩm Chi rất kinh ngạc: “Ồ, No.0 cưng, AI mấy cưng cũng có thể chửi tục sao?”

No.0 nói: “Đúng thế, phúc lợi của chúng em cũng rất tốt, chỉ cần không phải là mắng kí chủ là được.”

“Thoải mái vậy à?” Tô Cẩm Chi cảm thán, “Vậy thì No.0 cưng à, cưng có đạo cụ gì không, có thể trừng phạt đám người này một chút.”

No.0 nghĩ ngợi một lúc, nói: “Kí chủ đại nhân, No.0 không có nha, nhưng No.1 ca ca có đó.”

Tô Cẩm Chi đột nhiên tỉnh ngộ: “Đúng vậy, No.1, không phải vừa đúng lúc mi lấy cái ‘Điện giật’ gì đó từ tổng bộ về sao? Cho bọn họ dùng thử xem.”

No.1: “…”

No.0 cũng theo đó làm nũng: “No.1 ca ca…”

No.1 bất đắc dĩ: “…. được rồi được rồi, ta biết rồi.”

No.1 vừa dứt lời, Tô Cẩm Chi liền thấy đám người đang quỳ trên đất cọ cọ đột nhiên giật nảy, bộ dạng vô cùng thê thảm, chẳng bao lâu sau đã sùi bọt mép mắt trợn trắng ngã lăn ra run rẩy.

Tô Cẩm Chi nhìn bọn họ hít sâu một hơi: “No.1, mi mở trừng phạt cấp độ mấy vậy?”

No.1 nói: “Không lớn lắm, chỉ khoảng cấp sáu thôi.”

Mới cấp sáu đã ghê gớm như vậy, Tô Cẩm Chi sờ cổ mình, nghĩ thầm nếu No.1 dùng điện giật này lên người cậu thì cậu có thể chịu được bao lâu.

Lát sau No.1 còn nói thêm: “Thật ra cậu còn có thể ‘chăm sóc’ bọn họ một chút, dù sao cậu cũng đã có Buff bảo vệ rồi, bọn họ sẽ không biết là cậu làm.”

Tô Cẩm Chi nghe nó nói vậy liền tìm mấy cây kim lột quần áo bọn họ ra đâm lên, sau khi đâm vào còn phát hiện trong đó còn có người mang theo đủ loại dụng cụ không thể giải thích được như roi da và nước ớt cay —— Thu Dịch đã bị bọn cầm thú này giết chết như thế đấy.

Tô Cẩm Chi vơ vét hết mấy thứ đạo cụ kia, dùng thẳng lên người bọn họ, cả đêm không ngủ.

Kết quả tờ mờ sáng hôm sau dưới mắt Tô Cẩm Chi đã xanh đen một mảnh, trên trán còn thủng một lỗ, là vết thương do cậu nửa đêm đi vệ sinh vấp phải chân của một người mà đập vào góc bàn tạo nên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play