Khoái Xuyên Chi Bệnh Mãi Không Chết

Chương 15: Tướng quân mất trí nhớ và tú bà si tình (3)


5 tháng

trướctiếp

Tô Cẩm Chi đã bị No.1 dày vò quá lâu, bây giờ nghe thấy giọng điện tử mềm nhũn của No.0, lại thấy nó nói đã tranh thủ phúc lợi mới nhất cho cậu quả thật cảm động đến òa khóc: “Cục cưng No.0 ơi cuối cùng cưng cũng xuất hiện rồi.”

No.0 nói: “Hả? Kí chủ đại nhân làm sao vậy?”

Tô Cẩm Chi tố cáo: “Ta sắp bị No.1 hành chết rồi.”

“Ồ? No.1 ca ca rất dịu dàng mà.” No.0 lại nói chuyện thay No.1, “Chẳng qua kí chủ đại nhân không cần lo lắng, No.0 sẽ giúp ngài hoàn thành nhiệm vụ nhá!”

“Cục cưng No.0 à cưng thiệt đáng yêu.”

Tô Cẩm Chi khen ngợi No.0, hương đốt trong căn phòng này hun đến khiến đầu óc cậu có chút choáng váng, cậu đi đến phía nam căn phòng, mở cửa sổ vốn khép kín.

Bên ngoài dường như vừa trải qua một trận mưa, trên mái hiên thỉnh thoảng rơi xuống vài giọt nước đọng, không xa bên ngoài lầu các là hoa đào đang xum xuê, sương mù lan ra thành một lớp bụi mỏng, từ không trung chỉ có thể nhìn thấy mấy tầng sóng gợn lăn tăn phía sau thuyền hoa đi ngang qua.

Đã đầu xuân nhưng tiết trời vẫn còn se lạnh, trong phút chốc gió rét lùa vào, chạm lên hai má của cậu, Tô Cẩm Chi hít một hơi, lập tức bị cóng đến ho khù khụ liên tục.

Từ cửa truyền đến thanh âm đẩy ra nặng nề, Tô Cẩm Chi che miệng xoay người nhìn lại, chỉ thấy Lê Phong một thân trường sam màu yên chi* đi tới, phía sau là một gã thiếu niên mi thanh mục tú, nâng cái chậu màu vàng bước vào phòng. (*đỏ son)

“Tỉnh rồi à?” Lê Phong hỏi một câu, nhìn thấy trên chân Tô Cẩm Chi không mang vớ, áo quần phong phanh đứng bên cửa sổ thì đuôi lông mày dựng lên, “Ta phải bỏ ra rất nhiều bạc mua ngươi về đấy, nếu bệnh nữa, ta đành phải coi mảnh ngọc bội kia của ngươi thành tiền mua thuốc vậy.”

Thiếu niên đi theo Lê Phong nghe thấy thế liền cười một tiếng, vội vàng đặt chậu vàng xuống, lấy cái áo lông cáo treo trên bình phong đến cạnh Tô Cẩm Chi khoác thêm cho cậu, dỗ dành nói: “Mụ mụ chỉ thuận miệng nói thế thôi, công tử người đừng lo, mặc quần áo vào trước đã.”

Lê Phong hừ một tiếng, đi đến cạnh sập mềm trong phòng duyên dáng như không xương nửa nằm xuống: “Ai nói giỡn với y?”

Bình An thấy vậy lập tức dùng khuỷu tay đẩy cậu một cái. Lê Phong cũng là một trong số mục tiêu cứu vớt của cậu, cậu không thể khiến hắn tiếp tục khó chịu được, chỉ có thể khép tấm áo lông cáo trên người nhận sai nói: “Vâng…”

Lê Phong phát hiện Tô Cẩm Chi không bướng bỉnh khiến hắn tức giận như mấy ngày trước, quả nhiên tâm trạng thoáng tốt hơn: “Không cãi ta nữa à?”

Tô Cẩm Chi cúi thấp đầu không nói lời nào, Lê Phong không quá để ý thái độ hiện tại của cậu, ngồi dậy khỏi sập mềm kéo Tô Cẩm Chi đến cạnh mình, ôm vai cậu: “Được rồi, mụ mụ biết trước kia ngươi giận chuyện gì, cũng không muốn tiếp khách, không phải là mụ mụ muốn phạt ngươi, nhưng thân phận hiện tại của ngươi không phải do ngươi làm chủ nữa rồi. Ngươi nghe lời một chút, mụ mụ sẽ trả mảnh ngọc kia lại cho ngươi, đợi ngươi bắt đầu có danh tiếng, nói không chừng sẽ có người muốn chuộc ngươi, hoặc nếu ngươi đã tích đủ bạc, đến lúc đó đi hay ở, mụ mụ tuyệt đối sẽ không ép buộc.”

Đây là điển hình của đánh một gậy cho một quả táo, chẳng qua trong trí nhớ của nguyên thận, Lê Phong đúng là một mụ mụ tốt, hắn không giống tú bà thanh lâu khác, chỉ một mực liều mạng bóc lột tiểu quan để kiếm tiền, hắn cũng đã từng làm tiểu quan, đương nhiên hiểu rõ tủi thân và đau khổ của bọn họ, vậy nên sau này khi Lê Phong bệnh chết, Quân Trường Nhạc đã đáp ứng nguyện vọng của hắn, ở lại lầu Hoa Tê làm tú bà, che chở những tiểu quan khác.

Tô Cẩm Chi nghe hắn nói mà gật gật, ngẩng đầu nhìn thanh tiến độ của Lê Phong, tính cả 10 điểm lúc trước, bây giờ đã tăng tới 30 điểm rồi.

Tô Cẩm Chi hỏi No.0: “Sao tiến độ của hắn lại tăng nhanh đến vậy?”

No.0 trả lời cậu: “Hắn cảm thấy kí chủ trông rất xinh đẹp lại còn ngoan ngoãn thế, có thể kiếm cho hắn rất nhiều bạc.”

Tô Cẩm Chi: “…” quả nhiên, cho dù là tú bà tốt cũng rất yêu tiền tài.

Lê Phong thấy Tô Cẩm Chi chịu nghe lời hắn liền nở nụ cười, giơ tay gọi Bình An tới rửa mặt thay quần áo cho cậu.

Vì trên người Tô Cẩm Chi xăm mẫu đơn nên đương nhiên bên trên trường sam màu đỏ nhạt mà Lê Phong tìm thợ may cho cậu cũng thêu mẫu đơn, đóa hoa đỏ rực trên tay áo và vạt áo, mỗi lúc nhấc tay cất bước sẽ nhẹ nhàng lay động, phối với khuôn mặt của cậu có thể khiến người ta lóa mắt.

Lê Phong ngắm nhìn mà cực kỳ thỏa mãn, cười dịu dàng vịn tay người hầu xuống lầu: “Mấy hôm trước ngươi cứ bệnh mãi, nếu hôm nay đã có thể xuống giường, vậyy thì cùng ta xuống dưới một chuyến, nhân tiện làm quen mấy ca ca đệ đệ trong lầu.”

Trong lầu Hoa Tê đều là thiếu niên trẻ tuổi mơn mởn, lớn một chút thì gọi là ca ca, nhỏ một chút thì kêu là đệ đệ, Tô Cẩm Chi tay chân cứng đờ đứng giữa bọn họ, thỉnh thoảng sẽ bị sờ mặt bóp mông, còn có người vươn tay véo eo của cậu, sau đó kêu lên “Nhỏ mềm quá đi mất” cùng những người khác cười ồ lên, thanh âm cười nói đều yếu ớt phóng đãng, khiến người ta nghe thấy sẽ bỗng dưng nổi lên tà hỏa.

Nhưng trong những người này, có một thanh niên mặc áo màu thiên thanh đứng cách bọn họ rất xa, bên trên quần áo hắn không thêu bất kỳ loại hoa nào, vẻ mặt trong trẻo nhưng lại lạnh lùng như sương sớm, quanh người tựa hồ có một mảnh trời đông ngăn cách, gió lạnh vù vù thổi qua khiến người khác rét cóng.

Lê Phong vừa thấy hắn thì nụ cười trên mặt lập tức biến mất, liếc mắt kéo Tô Cẩm Chi đi qua hướng khác, còn vừa đi vừa lầm bầm: “Người kia là Thu Dịch, còn bướng bỉnh hơn ngươi, ngươi đừng bắt chước hắn, nếu không mụ mụ sẽ không thương ngươi nữa…”

Tô Cẩm Chi nghe Lê Phong nói thế liền quay đầu nhìn Thu Dịch, trùng hợp chạm mắt với hắn, ánh mắt hắn lạnh ơi là lạnh, nhưng lại không chứa một chút ác ý nào, cứ lạnh nhạt nhìn sang, như đang nhìn một người xa lạ.

Nguyên thân Quân Trường Nhạc và hắn là bạn tốt, có lẽ do hai người đều xuất thân từ công tử danh môn, trên ngươi luôn mang theo vài phần thanh cao và ngạo mạn mà mấy tiểu quan khác không có, đều không tình nguyện tiếp khách, nhưng kết cục của hai người bọn họ đều rất thảm.

Quân Trường Nhạc là không đợi được Khương Lê Sơn nên ôm hận mà chết, còn Thu Dịch, là trong một đêm bị đám khách làng chơi háo sắc có sở thích đặc biệt tra tấn đến chết, nghe nói lúc hắn chết, hai mắt mở to, huyết lệ lai láng trừng lên trần nhà, vô cùng thê thảm.

Tô Cẩm Chi theo sau Lê Phong dạo quanh lầu Hoa Tê một vòng, xem như làm quen hơn phân nửa, Lê Phong thấy cậu ngoan như vậy thì tâm trạng rất tốt, định đưa cậu đến chợ buôn người bên ngoài ngắm nhìn một chút, lại để cậu đích thân chọn ra một người làm kẻ hầu.

Quân Trường Nhạc có một cận thị tên Hỉ Nhạc, là y bỏ chút tiền mua về từ trong tay bọn buôn người lúc vừa bước chân vào lầu Hoa Tê, chẳng qua là vì người nọ cũng là người Sùng Lạc, biết làm thức ăn Sùng Lạc. Quân Trường Nhạc nhớ nhà, tưởng niệm người thân, lại không còn mặt mũi nào trở về nên chỉ có thể thông qua cách này để an ủi bản thân.

Nhưng trước mắt thời gian vẫn chưa tới, khi cậu đến chỉ sợ Hỉ Nhạc vẫn chưa xuất hiện ở đây, vậy nên Tô Cẩm Chi lợi dụng lý do “cơ thể không khỏe” từ chối ý tốt của Lê Phong.

Tô Cẩm Chi mở miệng mới phát hiện thanh âm của cơ thể này dễ nghe đến cực hạn, tuy rằng còn một chút khàn khàn do bệnh nặng vừa khỏi nhưng lại trong trẻo lạnh lùng như châu ngọc va vào nhau, mềm mại như mưa, âm cuối hơi cao mang theo mị ý quyến rũ, khiến người ta không nhịn được mà phát nghiện, từ đó chìm đắm vào bên trong, ngay cả Tô Cẩm Chi cũng hận không thể lầm bầm lầu bầu mấy giờ với bản thân.

Tự cậu đã thích nghe như vậy, khó trách trong năm nước có nhiều người si mê Quân Trường Nhạc đến chết đi sống lại như thế.

“Giọng nói không tệ đâu, sao cả ngày đều nhịn không chịu mở lời?” Lê Phong thấy cậu chịu nói chuyện, cặp mắt hoa đào quyến rũ như tơ nghiêng nghiêng liếc nhìn, thấy dáng vẻ Tô Cẩm Chi thuận theo, không phải là muốn thừa dịp hắn rời khỏi để chạy trốn liền nói, “Được rồi, chẳng qua ta nói cho ngươi biết, nếu để bắt gặp ngươi chạy trốn lần nữa, mảnh ngọc bội kia của ngươi đừng hòng lấy lại nữa.”

Tô Cẩm Chi đảo mắt, vẻ mặt tràn đầy dịu ngoan: “Vâng.”

Sau khi Lê Phong khuất bóng, Tô Cẩm Chi trở về phòng mình, lúc đi ngang qua chỗ ngoặc chợt nghe thấy có người đang bàn tán cậu ——

“Tên Hoa Vô Diễm kia giỏi thật, mụ mụ để y ở trong căn phòng tốt như vậy, thật là bất công.”

“Ngươi đừng ghen tị, tự xem dáng vẻ ra sao đi, rồi lại nhìn bề ngoài người ta thế nào, nghe nói hội hoa đăng năm nay mụ mụ định để y tham gia bầu chọn Hoa Quân đấy.”

“Hả? Thế Thu Dịch làm sao đây? Hắn còn chưa tới tuổi phải lui về mà.”

“Còn làm sao được nữa? Hừ, tính tình hắn như vậy, mụ mụ lại không thích hắn, sớm muộn gì cũng bị người khác thay thế mà thôi. Nếu không phải năm trước trong lầu không có người thì mụ mụ cũng sẽ không để hắn tham gia chọn Hoa Quân, gương mặt lúc nào cũng lạnh như tiền, suýt chút nữa là bị loại rồi, mụ mụ sắp bị hắn làm cho tức chết…”

Tô Cẩm Chi đang định quay về phòng, không ngờ lại nghe được một màn hay ho như vậy, cậu ngửi được mùi nhiều chuyện đâu đây, đột nhiên No.0 nhắc nhở cậu: “Kí chủ đại nhân, mục tiêu cứu vớt Thu Dịch xuất hiện.”

“Ở đâu?” Tô Cẩm Chi nhìn xung quanh.

No.0 thoáng ngừng: “Sau lưng ngài…”

Tô Cẩm Chi: “…”

Tô Cẩm Chi khụ khụ hai tiếng, không có ý quay đầu lại, vờ như không biết Thu Dịch đứng phía sau cậu trực tiếp rời khỏi.

Bảy ngày sau chính là hội hoa đăng của nước Chư Hoa.

Thành Diệp – Đô thành của Chư Hoa văng vẳng tiếng sênh tiêu, buồn bã không ngớt, trên phố Hoa Đào giăng kín đèn hoa, con sông chảy quanh thành phủ đầy hoa đăng và cánh đào, người đi đường hồng sam phấn y xen kẽ, lầu cao treo đèn dán giấy đỏ trước cửa, khiến cả Chư Hoa lộ vẻ u sầu trong khung cảnh tươi đẹp đến tận cùng. (*sênh và tiêu là hai loại nhạc cụ)

Quỹ đạo vận mệnh của Quân Trường Nhạc không bị thay đổi bao nhiêu, Tô Cẩm Chi giao quyền điều khiển cơ thể cho No.0, hoàn thành màn biểu diễn tài nghệ đoạt được ngôi vị Hoa Quân. Qua tối nay, cái tên Hoa Vô Diễm sẽ lan truyền khắp mỗi tấc đất trong ngũ quốc, còn Quân Trường Nhạc, chỉ có thể lặng lẽ chết đi trong cái đêm Khương Lê Sơn đã lãng quên y.

Tô Cẩm Chi được Lê Phong cho ăn vận trang phục lộng lẫy, sắp xếp ở hoa lầu cao nhất lầu Hoa Tê, đám khách làng chơi muốn bao đêm đầu tiên của cậu đang vây quanh bên dưới. Trong tay mấy người đàn ông kia cầm ngân phiếu, thèm nhỏ dãi nhìn cậu, ánh mắt xem trọng trắng trợn khiến Tô Cẩm Chi có chút buồn nôn.

“Nhất định Quân Trường Nhạc rất thích Khương Lê Sơn, bị người ta tra tấn như thế mà còn có thể tiếp tục đợi hắn trở về, đến chết cũng không từ bỏ.” Tô Cẩm Chi quay đầu nhìn trăng sáng ngoài lầu, “Nếu ta thật sự là Quân Trường Nhạc, nói không chừng sẽ từ nơi này nhảy xuống.”

No.0 nói: “Nhưng Khương Lê Sơn cũng đâu cố ý quên mất Quân Trường Nhạc đâu, tất cả những chuyện này đều do trời đất xui khiến mà thôi.”

“Ngay cả người mà mình yêu nhất cũng có thể quên, Khương Lê Sơn quá cặn bã.” Tô Cẩm Chi lắc đầu chậc chậc cảm thán.

No.1: “Ha ha.”

Tô Cẩm Chi hỏi No.0: “No.0, có phải lúc nãy No.1 vừa cười không?”

No.0 cực kỳ vô tội: “Làm gì có chứ, kí chủ đại nhân người nghe lầm à?”

Tô Cẩm Chi nhíu mày: “Chẳng lẽ là lỗi giác của ta?”

Trong lúc cậu và No.0 đang tán gẫu, đêm đầu tiên của cậu đã có người giành được, người nọ là một thương nhân đến từ Sùng Lạc, vừa ra tay đã là một vạn lượng vàng, Lê Phong vuốt ngân phiếu gã đưa cười đến mức đôi mắt hoa đào cong tít cả lên —— hắn đã ba mươi rồi, cũng coi như là tiểu quan đã có tuổi.

Tô Cẩm Chi nhìn Lê Phong, hỏi No.0: “Lê Phong dùng bao nhiêu tiền mua ta?”

No.0 nói: “Ba ngàn lượng bạc trắng.”

“… mua bán người đúng là lời quá.”

“Kí chủ đại nhân, đó không phải là mua bán người, No.1 ca ca nói đó là giao dịch bẩn thỉu.”

“…”


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp