Tô Cẩm Chi nghe hắn hỏi mình như vậy, từ tay tới cổ thi nhau nổi hết gai ốc lên.
Cậu chỉ mặc một cái áo len mỏng cổ tròn lại còn rộng thùng thình, thế nên Hoài Trú có thể thấy rõ từng đợt da gà nổi trên làn da lộ ra ngoài của cậu. Điều này khiến sự sợ hãi của cậu không thể nào giấu giếm cho nổi.
Nhưng, rất nhanh chóng, Hoài Trú đã khuỵu gối ngay cạnh băng ghế piano cậu đang ngồi, khiến hắn giờ trông còn thấp hơn kẻ đang an tọa là cậu đây. Việc hạ thấp chiều cao khiến thứ cảm giác ngột ngạt làm người ta khó chịu lúc nãy lập tức biến mất, Hoài Trú cũng không nhìn cậu chằm chằm nữa, mà chỉ vươn tay đặt lên phím đàn, đánh lên vài nốt nhạc.
Tiếng đàn lả lướt dễ nghe chảy xuôi theo những đầu ngón tay ấy, Tô Cẩm Chi trầm ngâm lắng nghe một lúc, phát hiện đó chính là bản nhạc cậu vừa đàn lúc nãy.
“Đây là bản cậu vừa đàn.” Hoài Trú mở miệng. Thường ngày hắn chẳng nói được bao nhiêu câu, nên mỗi khi hắn lên tiếng giọng đều hơi khàn khàn, thêm vài phần hương vị cho giọng nói vốn đã trầm thấp của hắn, tựa như đang kề bên tai người tình thủ thỉ nỉ non
“Đoạn này, là chỗ lúc nãy cậu đàn sai.” Sau khi Hoài Trú đàn đoạn mở đầu để cậu nhận ra nhạc phổ liền chuyển qua đoạn nhạc bị đánh lệch tông, chậm rãi ấn lên phím đàn những âm điệu chính xác.
“A…” Tô Cẩm Chi không biết tiếp lời như thế nào cho đúng nữa, đành nương theo, nhấc tay đàn lại phiên bản đúng mà Hoài Trú mới sửa cho.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT