Hoài Trú vừa nói xong câu đó đã cảm giác được cơ thể thiếu niên dưới chăn cứng đờ trong chớp mắt.
Hắn không xốc cái chăn che kín đỉnh đầu thiếu niên ngay mà vẫn giữ yên tay mình, ngồi xuống mép giường, tiếp tục nói: “Nếu không ngủ được, tôi có thể tâm sự với cậu.”
Hoài Trú không xem Tô Cẩm Chi là chủ của mình để mà xưng kính ngữ với cậu, từ đầu hắn đã đặt mình và thiếu niên ở vị trí ngang hàng. Hắn muốn thiếu niên cảm thấy mình là bạn, một người bạn có thể tin tưởng —— ít nhất tạm thời coi hắn là bạn.
Giết người có hai cách, một là nhanh chóng tiếp cận mục tiêu, rồi lấy mạng đối phương khi kẻ đó chỉ biết trợn to mắt kinh hoảng; cách còn lại chính là dành thời gian tiếp cận đối phương, trở thành bạn bè, người yêu hoặc người thân mà bọn họ tin tưởng. Khác với cách thứ nhất, cách thứ hai tốn thời gian cực kỳ nhiều, ít thì mấy tháng hoặc mấy năm, nhiều thì phải đánh đổi cả đời mình vào nó.
Hắn đã từng dùng cách thứ nhất tiếp cận thiếu niên, nếu ngày đó hắn nổ súng, thiếu niên sẽ chính là nhiệm vụ cuối cùng trước khi hắn “giải nghệ”. Nhưng rốt cuộc hôm ấy hắn đã không nổ súng, vậy nên hắn mới cần dùng đến cách thứ hai này để tiếp cận thiếu niên.
Từ trước tới nay thiếu niên đều sống trong lâu đài này, quanh cậu không có bất kỳ người bạn nào, cậu lại không mắc bệnh tự kỷ, vì vậy sâu trong lòng cậu khát vọng có được một người bạn để thổ lộ tất cả tâm sự buồn phiền.
Hoài Trú buông mi mắt, vô cùng kiên nhẫn nhìn người đang giả vờ ngủ trong chăn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play