Khoái Xuyên Chi Bệnh Mãi Không Chết

Chương 11: Lão đại tàn tật (11)


8 tháng

trướctiếp

Tần Diệp Chu nhìn thoáng qua người thanh niên đang kinh hoảng, sợi tóc vốn mềm mại rũ xuống giờ phút này lại chỉa lung tung, đôi mắt xinh đẹp ngập nước nhìn hắn một cách mờ mịt, dáng vẻ đáng thương giống như vừa tỉnh dậy sau một đêm bị hắn giày xéo vậy.

Tần Diệp Chu thở dài, nói với Hạ Tử Việt: “Cậu đang uy hiếp tôi đấy à?”

Hạ Tử Việt ngậm điếu thuốc, ngồi thẳng dậy nói: “Không phải, tớ chỉ muốn hợp tác một cuộc làm ăn với Diệp Chu mà thôi.”

Tần Diệp Chu trầm mặc không nói lời nào, hạ tầm mắt tiếp tục vuốt ve mạt chược trên tay.

Hạ Tử Việt cười lạnh một tiếng đứng dậy khỏi ghế, thô bạo túm tóc Tô Cẩm Chi, nhận lấy cây súng từ tay thuộc hạ, nặng nề đập một cái lên trán cậu. Làn da của Tô Cẩm Chi rất trắng, Hạ Tử Việt lại dùng sức rất lớn, vì thế mà chẳng bao lâu sau chỗ thái dương của Tô Cẩm Chi đã sưng lên một cục xanh tím.

Tô Cẩm Chi vốn sắp kêu đau ra tiếng, nhưng sau đó cậu lại cắn chặt răng, nghẹn đến sắp chết cũng không chịu rên rỉ một tiếng. Hạ Tử Việt “Ồ” một tiếng, dùng báng súng nâng cằm cậu lên, cười tủm tỉm nói: “Không ngờ rằng Cẩm Chi lại mạnh mẽ thế đấy.”

Tần Diệp Chu nghe thấy Hạ Tử Việt nói thế cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn Tô Cẩm Chi.

Hắn rất không tán thành lời nói của Hạ Tử Việt, bởi vì hắn biết rõ thanh niên yếu ớt biết bao nhiêu. Hắn đã từng nhiều lần trêu chọc thanh niên sinh ra mang số của kẻ nghèo nhưng lại có cơ thể của người giàu, bình thường hắn chỉ cần làm mãnh liệt hơn một chút là người này đã đỏ hồng hốc mắt thanh âm mềm nhũn xin hắn nhẹ hơn một chút, cứ như nặng thêm chút nữa thì cậu sẽ giống như đóa tường vi kiều diễm sau khi bị ngắt khỏi cành, héo rũ chết dần chết mòn.

Thế nhưng trong giây phút này cậu lại bất chợt trở nên cứng cỏi.

Tựa như bông hoa hồng vĩnh viễn không tàn lụi được đặt trong lồng kính của Adam*, tươi đẹp rực rỡ đến mức khiến người ta không thể dời mắt, diễm lệ đến từng milimet. (*Tên của Quái Vật trong “Beauty and the Beast”)

“Em ấy có thể nhịn được, nhưng tôi lại không thể nhịn.” Tần Diệp Chu bỗng nhiên nở nụ cười, Tần Lạc vốn đang cầm súng chỉa vào đầu hắn như nhận được mệnh lệnh gì đó, thoắt cái quay qua phía Hạ Tử Việt bắn một phát, Hạ Tử Việt cả kinh, vội vàng kéo Tô Cẩm Chi tới trước mặt đỡ đạn cho gã, sau đó trong nháy mắt, tay phải cầm súng của gã đã bị Tần Lạc bắn thủng một lỗ.

Cùng lúc đó, vệ sĩ được võ trang đầy đủ bên ngoài đại sảnh cũng nhanh chóng xông vào, gần như chỉ mấy giây sau khi tiếng súng máy vang lên đã khống chế được tất cả mọi người.

Ngực Tô Cẩm Chi trúng một phát đạn, cảm giác đau đớn lập tức khiến cậu đánh mất khả năng suy nghĩ, cậu khẽ thở hổn hển, quỳ mọp trên đất chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tần Diệp Chu.

Chỉ thấy người đàn ông đã ngồi trên xe lăn từ lúc gặp mặt đến nay đưa tay vén tấm thảm xanh đậm đắp trên đùi mình ra, sau đó nhẹ nhàng ấn lên tay vịn một cái đứng lên khỏi xe lăn, tựa như đế vương bước xuống vương tọa bình thản đi về phía bọn họ.

Đồng tử màu xám tro của hắn vẫn lãnh đạm như cũ, lạnh đến mức như sương mù trong đêm tối, Hạ Tử Việt có thể nhìn thấy cô độc, tàn nhẫn và vô tình bên trong, nhưng lại không nhìn ra được một chút dịu dàng và cưng chiều trên bàn cơm dành cho thanh niên lúc nãy, giống như người lúc này đang nằm rạp trên đất thở gấp đổ máu không phải là người mà chỉ mới mấy phút trước hắn còn nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay nói muốn bên nhau suốt quãng đời còn lại, lạ lẫm lại không mang theo chút chút tình cảm.

Hạ Tử Việt trừng to mắt, che cổ tay mình nhìn về phía Tần Diệp Chu: “Tần Diệp Chu! Không phải chân mày bị tàn phế hay sao?”

Tần Diệp Chu mỉm cười, nói với gã: “Tiếc là không giống suy nghĩ của cậu.”

Vân Phỉ Phỉ đứng xem cả quá trình nãy giờ đã sớm sợ đến mức ngồi phịch xuống thảm, cô ta không ngờ rằng kế hoạch của Hạ Tử Việt lại thất bại, cũng không ngờ rằng thì ra Tần Diệp Chu không tàn tật, hắn vẫn rất khỏe mạnh…

Tô Cẩm Chi đau đến mức ý thức đã có chút mơ hồ, ngực cậu không ngừng phập phồng dữ dội, vào lúc thấy cảnh tượng như vậy thì theo bản năng lẩm bẩm nói: “Ngài Tần…”

Nhưng Tần Diệp Chu lại không liếc cậu một cái, đi thẳng tới trước mặt Hạ Tử Việt, ép gã buộc lòng phải lùi về sau mấy bước, Tần Diệp Chu nói: “Tôi đã bảo rồi, có vài loại tiền nóng phỏng tay, cậu không nên đụng vào.”

Đồng tử của Hạ Tử Việt co rụt lại, đột ngột giơ súng lên chuẩn bị cá chết lưới rách với Tần Diệp Chu nhưng lại bị vệ sĩ nhào đến khống chế.

“Tần, Ngài Tần —— tôi không biết gì cả!” Vân Phỉ Phỉ từ dưới đất bò tới trước mặt Tần Diệp Chu, muốn ôm lấy chân hắn lại bị Tần Diệp Chu nhẹ nhàng nghiêng người né tránh.

Tần Diệp Chu cau mày nói: “Đưa cô ta đi.”

Vệ sĩ nghe vậy liền vội vàng tiến lên, mặc kệ Vân Phỉ Phỉ đang gào khóc bịt miệng cô ta lại, kéo cô ta ra khỏi đại sảnh.

“Ngài Tần…” Tô Cẩm Chi nằm trong vũng máu, động động ngón tay, tựa như muốn giơ lên nắm lấy ống quần của người đàn ông.

Ánh mắt Tần Diệp Chu dời đến ngừng ở ngực cậu một lát, sau đó đi đến bên cạnh ngồi xổm xuống, vươn tay cầm chặt lấy tay Tô Cẩm Chi. Đợi đến khi hắn kiểm tra xong phát hiện phát súng cuối cùng của Tần Lạc đã bắn vào chỗ nào trên người thanh niên, vẻ mặt Tần Diệp Chu đột ngột thay đổi, chợt quát lên: “Gọi bác sĩ tới đây!” Nói xong, hắn liền đỡ nửa người trên của Tô Cẩm Chi dậy, cẩn thận ôm cậu vào trong ngực mình.

Tô Cẩm Chi giống như người sắp chết đuối tóm được một thanh gỗ nổi, siết chặt lấy tay Tần Diệp Chu, đôi mắt nhìn người đàn ông tràn đầy không dám tin và nghi hoặc vô tận, chỉ duy không có oán hận.

“Ngài Tần…”

“Ngài Tần…”

Chẳng qua là không chịu gọi tên hắn nữa.

Thanh niên y hệt đứa trẻ khi còn nhỏ bị cha mẹ lừa đến bệnh viện tiêm thuốc, sau khi phát hiện mình bị lừa liền đỏ mắt, không ngừng ỉ ôi thút thít nũng nịu với cha mẹ, từng tiếng tiếp nối nhau mà gọi hắn, cứ như làm vậy sẽ có được liều thuốc xoa dịu thần bí, giảm bớt một chút đau đớn.

Dường như Tần Diệp Chu bị cậu kêu đến phát bực, gầm nhẹ với người đứng phía sau: “Bảo bác sĩ nhanh hơn chút nữa!” Nói xong, hắn cau mày vươn tay ra, có chút run rẩy lau sạch mấy giọt máu dính trên má thanh niên.

Bác sĩ khám cho Tô Cẩm Chi lúc trước vội vàng chạy đến, sau khi kiểm tra vết thương thì lắc đầu nói: “Bắn trượt.”

Tần Lạc lập tức cúi thấp đầu nói: “Ông chủ, thật xin lỗi.”

Tần Diệp Chu trầm mặc.

Tô Cẩm Chi cũng nghe thấy rõ, một phát đạn cậu nhận được trong ngày hôm này, ngay từ đầu đã nằm trong dự liệu của Tần Diệp Chu.

Chẳng qua là hắn không đoán trước được, phát này lại bắn trượt.

Tô Cẩm Chi nhìn 50 điểm trong thanh tiến độ cứu vớt trên đầu Tần Diệp Chu và số 0 nhấp nháy lấp lánh, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng mệt mỏi.

Cậu ho mấy cái, đụng đến miệng vết thương trên ngực khiến cậu đau đến mức không ngừng hít vào.

Tần Diệp Chu lập tức nóng nảy đưa tay vỗ nhẹ sau lưng cậu —— vẫn dịu dàng như ngày thường vậy.

Nhưng cậu thật sự đau quá.

Còn đau hơn cả lúc No.1 trừng phạt cậu nữa.

Tô Cẩm Chi vô thức bật khóc.

Cảm giác trái tim bị xuyên thủng tuyệt đối không dễ chịu chút nào, cơn đau mãnh liệt sắp chết, tựa như bị một lực lượng khổng lồ đang không ngừng chèn ép, theo mỗi lần cậu thở dốc đều vặn xoắn lục phủ ngũ tạng của cậu đến máu thịt lẫn lộn, khiến cậu hận không thể lập tức chết đi.

Tô Cẩm Chi biết rõ nhiệm vụ lần này của cậu đã hoàn toàn thất bại, nhưng tới tận bây giờ cậu vẫn chưa chết, thậm chí ngay cả ngất đi cũng không làm được, e là No.1 đang trừng phạt cậu.

Cậu cực kỳ uất ức, nắm chặt lấy tay Tần Diệp Chu khóc thút thít: “Ngài Tần… ngài Tần… em đau quá…”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp