Tần Diệp Chu vừa nói xong, sắc mặt của Vân Phỉ Phỉ thoáng chốc trở nên trắng bệch, cho dù cô ta có đánh má hồng nhàn nhạt cũng không che giấu được gương mặt như không còn giọt máu.

Trong lúc đó, Tần Diệp Chu đã kéo Tô Cẩm Chi ngồi xuống.

Quy tắc chơi mạt chược là nhà cái sẽ thảy súc sắc trước, sau đó tới lượt nhà dưới, tiếp theo là nhà đối diện, sau cùng mới là nhà trên, trình tự ra bài cũng thế. Nếu Vân Phỉ Phỉ làm nhà dưới của Tần Diệp Chu, vậy thì mặc kệ Tần Diệp Chu ra con gì cô ta cũng có thể mượn cớ nói là người đàn ông cố ý nhường cô ta. (*đánh mạt chược theo chiều kim đồng hồ, vậy nên nhà dưới ở bên trái đánh thứ hai sau nhà cái, kế đến là nhà đối diện đánh thứ ba, nhà trên ngồi bên phải nhà cái sẽ đánh cuối cùng)

Nhưng Tần Diệp Chu lại không chút do dự từ chối cô ta, hắn cầm hai viên súc sắc trên bàn tùy ý tung xuống, cuối cùng tổng cộng có chín nút, hắn phải bắt đầu sờ bài từ đây, sau khi hắn cầm một con bài xong, không đợi Tô Cẩm Chi vươn tay, Tần Diệp Chu đã đặt con bài trước dãy bài trước mặt thanh niên.

Song sau khi hắn làm xong, thanh niên lại hơi nhíu mày, thanh âm nhẹ nhàng lầm bầm: “Ơ kìa, ngài Tầ… Diệp Chu ngài không cần lấy bài giúp em, em muốn tự lấy ——”

Không biết có phải vì được chơi mạt chược nên vui vẻ hay không, đôi má của thanh niên ưng ửng đỏ, đuôi mắt cũng linh động hơn một chút, làn da từ phần cổ trở xuống vẫn trắng nõn như cũ, sợi tóc mảnh nhỏ mềm mại theo động tác của cậu mà nhẹ nhàng đong đưa, bên trong con ngươi màu trà sạch sẽ trong trẻo phản chiếu một dãy lập phương, nhưng lại không có một chút bóng dáng của mình, khiến Tần Diệp Chu không nhịn được muốn véo lấy làn da tựa bạch ngọc của vật nhỏ vô tình vô nghĩa kia mấy cái, ép cậu phải kêu đau thành tiếng, rưng rưng nước mắt cầu xin được tha thứ, bắt cậu chỉ có thể dùng cặp mắt quyến rũ người khác kia chăm chú nhìn mình.

Nghe thấy cậu oán trách, Tần Diệp Chu thoáng hoàn hồn, sau khi phì cười một tiếng thì khẽ lắc đầu, cười nói: “Được được được, tự em lấy, tôi không giúp em nữa.”

Vân Phỉ Phỉ ngồi đối diện Tô Cẩm Chi mấp máy môi, ngẩng đầu liếc nhìn một cái rồi nhanh chóng cúi thấp, im lặng chờ Tần Diệp Chu đánh trước.

Tần Diệp Chu thản nhiên nói: “Đông Phong.”

Tô Cẩm Chi nhìn khối vuông nho nhỏ bị hắn ném vào trong, mò một con trong tay đánh ra ngoài.

Hạ Tử Việt đưa tay muốn mò bài, chợt nghe Vân Phỉ Phỉ lạnh lùng nói: “Giang.” (Sau khi “giang” Hạ Tử Việt không thể tiếp tục mò bài, Tô Cẩm Chi là nhà đối diện của Vân Phỉ Phỉ thua phải chung tiền cho cô ta)

Gã nhíu mày, tươi cười thu tay lại, thấy Vân Phỉ Phỉ dường như đang khiêu khích nhìn Tô Cẩm Chi, sờ soạng đẩy bài ra ngoài: “Bát Đồng.”

Cô ta vừa nói xong, Tần Diệp Chu đã chậm rãi mở miệng: “Giang.”

Vân Phỉ Phỉ “Giang” Tô Cẩm Chi, Tần Diệp Chu cũng theo đó “Giang” bài của cô ta.

Tuy ý định ban đầu của Hạ Tử Việt không phải là ở đây chơi mạt chược nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy vẫn không nhịn được buồn cười, gã nắm chặt tay đè chặt bên môi mới có thể nén lại được, dùng khuỷu tay đụng đụng Tô Cẩm Chi còn đang ngơ ngác: “Cậu phải mò bài rồi, Cẩm Chi.”

Sau khi Tần Diệp Chu “Giang” bài xong thì ra Cửu Vạn, tầm mắt của Tô Cẩm Chi quét qua dãy bài mình một phen rồi cầm con Cửu Vạn của Tần Diệp Chu lên: “Bính.”

Sau khi Tô Cẩm Chi “Bính” mất con Cửu Vạn của Tần Diệp Chu, thấy mấy người khác trên bàn đều nhìn mình chằm chằm liền quay qua xem Tần Diệp Chu, dè dặt từng li từng tí đáng thương hỏi hắn: “Em không thể… bính ngài sao?”

Tần Diệp Chu cười cười, trong lời nói tràn đầy hàm ý: “Được chứ, không chỉ được “Bính” mà còn có thể ăn nữa.” (bính cũng có thể hiểu như “làm”)

Hạ Tử Việt thấy hai người chim chuột với nhau thì mỉm cười nhún vai, sau đó đến lượt Tô Cẩm Chi đánh. Lúc tới phiên Vân Phỉ Phỉ, cô ta vừa ra con Tam Đồng thì Tần Diệp Chu đã lập tức ra theo: “Tam Đồng.”

Vân Phỉ Phỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tần Diệp Chu, thấy hắn không thèm nhìn mình lại cúi đầu.

Đến lượt tiếp theo, Vân Phỉ Phỉ ra Thất Điều: “Thất Điều.”

Sau khi Tần Diệp Chu “Ồ” một tiếng liền chậm rãi nói: “Cũng Thất Điều.”

Lúc đến vòng kế nữa, Vân Phỉ Phỉ đổi thành ra quân bài chữ vạn: “Nhị Vạn.”

Tần Diệp Chu cũng đánh quân màu trắng trong tay mình theo cô ta, thản nhiên nói: “Tôi cũng ra Nhị Vạn.”

Lần này khiến Tô Cẩm Chi một lòng chuyên tâm đánh bài nãy giờ cũng nhận ra hai người kia đang đối chọi gay gắt, dù sao chẳng hạn như cậu muốn đánh một dãy toàn Vạn thì phải đánh hết Đồng và Điều trên tay, nhưng hai người Tần Diệp Chu và Vân Phỉ Phỉ hiện tại lại đánh hết cả Đồng Vạn Điều trên tay mình ra, hai người bọn họ có định chơi tiếp không vậy? (Chỗ này mọi người hiểu đơn giản là mạt chược có nhiều kiểu thắng, kiểu Chi Chi ví dụ là kiểu cả dãy bài của bạn ấy toàn con bài chữ Vạn như Nhất Vạn, Nhị Vạn,…v.v, nếu muốn thế bạn ấy phải đánh hết mấy con không liên quan như Đồng, Điều ra để chừa lại dãy bài Vạn thôi. Đằng này hai người Tần Diệp Chu và Vân Phỉ Phỉ đánh loạn hết cả lên, con nào cũng đánh ra)

Vân Phỉ Phỉ ngồi đối diện cậu vừa nãy sắc mặt còn trắng nhợt, hiện tại không biết do cảm thấy nhục nhã hay tức giận mà đỏ bừng cả lên.

Tô Cẩm Chi mấp máy môi, kéo tay áo Tần Diệp Chu nhỏ giọng nói: “Đánh cẩn thận chút đi, lỡ lát nữa thua thì làm sao bây giờ?”

Tần Diệp Chu cười nhéo nhéo chóp mũi cậu: “Sợ gì chứ? Em còn sợ tôi thua sạch em hay sao, hửm?”

Tô Cẩm Chi nhìn hắn một cái, thấy tâm trạng người đàn ông không tệ liền vuốt ve tay hắn, tiếp tục đánh bài của mình.

Tần Diệp Chu vừa nghe Tô Cẩm Chi nói xong không chỉ không chịu khiêm tốn một chút, ngược lại càng lúc càng càn rỡ, thấy Hạ Tử Việt vừa ra con Tam Vạn, Tần Diệp Chu lập tức nói: “Bính.”

—— Lần này hắn trực tiếp khiến Vân Phỉ Phỉ ngay cả cơ hội mò bài cũng không có.

Sau khi Tô Cẩm Chi thấy động tác của Tần Diệp Chu lập tức trừng to hai mắt, dường như đang lên án hắn “Bính” mất con bài chữ Vạn của mình.

Tần Diệp Chu lập tức đưa tay xoa xoa cổ tay trắng nõn đang đặt bên phải hắn của Tô Cẩm Chi, nói: “Cẩm Chi đừng giận, tôi sai rồi.”

“Khụ khụ…” Hạ Tử Việt nén cười, vờ như cả giận nói, “Này hai người đánh cho nghiêm túc đi, không được phép chơi trò đánh bài tình yêu đó. (chỉ những người có quan hệ tốt với nhau cố ý nhường cho đối phương thắng)” Sau khi nói xong gã liền ra con Tứ Đồng.

Tần Diệp Chu sớm không “Bính” muộn không “Bính”, cố tình đợi khi tay Vân Phỉ Phỉ mò lên bài mới chậm rãi nói một chữ “Bính”, khiến Vân Phỉ Phỉ không thể mò bài tiếp.

Vân Phỉ Phỉ nghe thấy thế chỉ có thể hít sâu một hơi, thu hồi bàn tay đang đặt trên mạt chược.

Hạ Tử Việt liếc nhìn cô: “Lục Điều.”

Tần Diệp Chu lại nói tiếp: “Bính.”

Lần này sau khi hắn “Bính” bài xong, hắn còn quăng ra một con bài chữ Vạn cho Tô Cẩm Chi ăn.

Hạ Tử Việt quay qua nhìn Tần Diệp Chu, gã quẳng một con Yêu Kê ra: “Tiểu Kê.”

Tần Diệp Chu tiếp tục theo: “Bính.”

Ba lượt như thế, Vân Phỉ Phỉ vẫn không có vòng nào tìm được quân bài mới, mà bài trong tay Tần Diệp Chu cũng chỉ còn lại một con, nếu hắn mò được một con bài giống vậy thì có thể hồ bài.

Đợi đến vòng bốn, cuối cùng Hạ Tử Việt cũng ra một con bài chữ Vạn: “Bát Vạn.”

“Bính…” Vân Phỉ Phỉ lập tức siết chặt tay muốn lấy con bài kia, lại nghe thấy Tô Cẩm Chi bật cười, đẩy ngã cả dãy bài trước mặt mình, tất cả đều là bài chữ Vạn: “Tôi hồ, cùng màu.”

Tần Diệp Chu lập tức gạt tất cả số tiền cược trên bàn mình qua bên Tô Cẩm Chi, vỗ tay cười nói: “Cẩm Chi đánh bài giỏi quá.”

Vân Phỉ Phỉ: “…”

Hạ Tử Việt lắc đầu chung tiền cho Tô Cẩm Chi, Tần Diệp Chu cũng đẩy bài mình ra, Tô Cẩm Chi lại gần nhìn thử, chỉ thấy con bài còn thừa lại của hắn cũng là một con Bát Vạn, hắn là nhà trên của cậu, rõ ràng có thể thắng, nhưng hắn lại không nói hồ bài là vì cố tình nhường cho Tô Cẩm Chi thắng.

Vân Phỉ Phỉ không bị mù, đương nhiên cũng nhìn thấy quân bài màu trắng trước mặt Tần Diệp Chu, cô ta liên tục hít sâu vài hơi mới kìm chế được không để nét mặt của bản thân trở nên vặn vẹo dữ tợn.

Hai tiếng sau, bốn người đã chơi được mười ván, thế mà một mình Tô Cẩm Chi đã thắng liền chín ván. Ngoại trừ ván đầu tiên là do Hạ Tử Việt nã pháo* giúp cậu thắng ra, tám ván còn lại đều là Tần Diệp Chu cố ý nã pháo để thua cậu.

(*Thuật ngữ trong mạt chược, nếu như sau khi một nhà khác đánh ra một quân, khiến cho mình có thể vào trạng thái hồ bài, giúp mình hồ bài thì người kia sẽ được gọi là “Nã pháo” hoặc “Thả thương”. Lúc này người “Nã pháo” được tính là người thua)

Vân Phỉ Phỉ cũng thắng được một ván —— nhưng đó là do Hạ Tử Việt cố ý nã pháo để cô ta thắng.

Sau khi Tô Cẩm Chi chơi được một lúc thì có chút mất hứng, còn tự nhiên sinh ra cảm giác cô độc vì đứng trên cao —— dù sao lúc nào cậu cũng thắng, thật sự quá nhàm chán.

Sau khi chơi thắng mười ván, Tô Cẩm Chi muốn đi toilet.

Cậu cười nói với Tần Diệp Chu: “Diệp Chu, em đi vệ sinh một chút…”

Tần Diệp Chu nghe ra trong câu nói bình thường này của Tô Cẩm Chi thậm chí còn có một chút xấu hổ, động tác xào bài của hắn thoáng ngừng lại, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy nhìn Tô Cẩm Chi, đột nhiên hỏi cậu một câu khó hiểu: “Cẩm Chi, hôm nay em có vui không?”

Tô Cẩm Chi sững sờ, chợt nở nụ cười, đôi mắt xinh đẹp cong cong như múi đào: “Vui chứ, sao thế?”

Tần Diệp Chu cũng cười, nói: “Em thấy vui là được rồi.”

Tô Cẩm Chi không quá bận tâm về lời này của hắn, sau khi rời khỏi đại sảnh vào toilet, lúc ra ngoài lại gặp Khổng Thi Phi.

Khổng Thi Phi gọi cậu lại: “Tô Cẩm Chi.”

Tô Cẩm Chi dừng bước, có chút nghi ngờ nhìn Khổng Thi Phi: “Có chuyện gì không, Thi Phi?”

Khổng Thi Phi nở nụ cười với cậu, thanh âm vẫn ngọt ngào như trước: “Tớ nghe nói cậu sắp kết hôn với ngài Tần, chuyện đó là thật à?”

“Cậu nghe ai nói thế…” Tô Cẩm Chi có chút xấu hổ cúi đầu xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mu bàn chân của mình, “Có lẽ ngài Tần chỉ thuận miệng nói thế thôi, dù sao thân phận của tớ thế này… làm sao xứng với ngài ấy được?”

Giọng nói của thanh niên càng về sau càng nhỏ lại, cuối cùng thấp đến mức gần như không thể nghe thấy, mang theo tràn đầy mất mát và phiền muộn.

Nhưng khi Khổng Thi Phi nghe thấy mấy lời này lại không có phản ứng gì.

Tô Cẩm Chi còn tưởng rằng diễn xuất của mình chưa đủ tốt, nếu không thì sao Khổng Thi Phi lại buông tha cơ hội nhục nhã cậu, nhưng sau khi cậu ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của Khổng Thi Phi, chỉ thấy cô ta bỗng nhiên u ám phì cười một tiếng, khinh thường nói: “Có lẽ… cậu nói đúng.”

Cô ta vừa nói xong, trước mắt Tô Cẩm Chi bỗng nhiên tối sầm.

Tần Diệp Chu đang ngồi trên bàn mạt chược chờ Tô Cẩm Chi trở lại, trên tay cầm con bài cuối cùng mà thanh niên mò được vuốt ve nhiều lần.

Hạ Tử Việt vẫn luôn quan sát động tác của hắn, sau khi thấy hắn xoay quân bài càng lúc càng gấp gáp  thì bỗng nhiên bật cười, tựa ra ghế mềm sau lưng, kêu một người phục vụ châm thuốc cho gã.

“Diệp Chu à, chúng ta quen biết nhau cũng ba bốn năm rồi nhỉ.” Hạ Tử Việt phả ra một làn khói trắng, thanh âm xuyên qua lớp khói mờ ảo truyền tới lỗ tai Tần Diệp Chu.

Vẻ mặt Tần Diệp Chu lạnh nhạt, giọng nói đều đều: “Đúng vậy, biết nhau đã rất lâu rồi.”

Hạ Tử Việt tiếp tục nói: “Vậy đã nhiều năm như vậy rồi, chúng ta cứ hợp tác với nhau không phải rất tốt sao? Tớ chưa từng cầu xin cậu chuyện gì, thế thì tại sao vào lúc này, cậu lại không chịu giúp tớ một chút?”

Tần Diệp Chu ngẩng đầu, khóe môi cong cong khinh thường liếc nhìn Vân Phỉ Phỉ: “Dẫn người đàn bà dâm đãng của cậu lên thuyền của tôi chơi đùa khiến tôi buồn nôn, đây là thái độ cầu xin người khác của cậu đấy à?”

Sau khi Vân Phỉ Phỉ nghe thấy hắn nói những lời này, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, siết chặt tay mình đứng bật dậy, cả giận nói: “Tần Diệp Chu! Anh đừng sỉ nhục người khác quá đáng!”

“Tôi vẫn giữ câu nói cũ, tôi sẽ không dính đến thuốc phiện.” Tần Diệp Chu lười nói nhảm tiếp với bọn họ, đẩy đống bài trước mặt, chuyển xe lăn ra ngoài, “Hạ Tử Việt, cậu nói chúng ta là bạn cũ, vậy tôi cũng nhắc nhở cậu một câu, có một vài loại tiền không nên đụng, thì cậu đừng đụng.”

Thế nhưng hắn vừa rời đi được một chút, một số phục vụ trong đại sảnh đột nhiên móc súng máy từ dưới bàn và trong quần áo ra trực tiếp bắn chết những phục vụ khác còn chưa kịp phản ứng, sau đó đồng loạt chỉa súng về phía Tần Diệp Chu, ngay cả Tần Lạc luôn theo sát hắn cũng dùng họng súng kề sát vào đầu hắn.

Vẻ mặt Tần Diệp Chu không mảy may thay đổi, hắn chỉ chớp mắt một cái liền chuyển xe lăn lạnh lùng nhìn Hạ Tử Việt. Một giây sau, từ bên ngoài đại sảnh, một loạt vệ sĩ được võ trang đầy đủ xông vào, trên vai đều khiêng súng máy hạng nặng hướng vào Hạ Tử Việt.

Vân Phỉ Phỉ thấy vậy mới hậm hực ngồi xuống ghế.

Hạ Tử Việt không quá bận tâm, gã có thể mua chuộc được Tần Lạc đã là vượt ngoài dự liệu rất nhiều rồi, huống chi trên tay gã vẫn còn một con bài tẩy khác. Hạ Tử Việt vẫy vẫy tay, ra hiệu cho thuộc hạ của gã mang Tô Cẩm Chi đang bị trói cả hai tay vào.

Sau khi miếng vải đen bịt kín mắt bị kéo xuống, Tô Cẩm Chi vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ cuối cùng bản thân đang lâm vào tình cảnh gì.

Nhìn Tần Diệp Chu bị người khác chỉa súng vào đầu trước mặt cậu, lại nhìn Vân Phỉ Phỉ đang ôm tay lạnh lùng ngồi một bên quan sát, trong lòng hỏi No.1: “No.1… ta bây giờ là bị bắt làm con tin đấy hả?”

Giọng máy móc lạnh như băng của No.1 không mang theo một chút tình cảm: “Nếu không thì kí chủ ngài nghĩ thế nào?”

Tô Cẩm Chi khó tin nhìn bạn bài Hạ Tử Việt trước mắt mình: “Lúc nãy gã còn “Nã pháo” cho ta nữa mà, không thể nào như vậy được?”

No.1: “…”

Tô Cẩm Chi vẫn còn tức giận: “Lần sau không chơi với gã nữa!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play