Sau khi ôm ấp thêm một lúc nữa trong xe anh và nói về việc Jamie không thích Nico thế nào - điều này khiến anh cau mày thấy rõ cho tới khi tôi nhấn mạnh rằng bản thân tôi không hề nghĩ giống vậy - Nico cuối cùng cũng đã lái xe đi nốt quãng đường còn lại để đến trường, đỗ xe ở một trong những điểm gần cửa nhất. Với tầm nhìn này, hai chúng tôi không khó để mà bị nhận ra bởi những học sinh đang bước vào trường học, những ánh nhìn chằm chằm của những người đi qua chĩa vào lưng tôi. Không như những hôm trước, tôi đang rất là bận tâm đến việc cố gắng vận dụng cái đôi nạng của mình để mà không ngã sấp mặt và chẳng còn hơi đâu quan tâm đến mấy ánh nhìn.
Khi tôi ra hiệu cho Nico đưa ba lô của mình đây, Nico chỉ khịt mũi và hất tay tôi ra, cầm lấy nó bằng tay trái trong khi tay phải thì giúp tôi tập tễnh bước lên bậc thang tới cửa trường. Với sự giúp đỡ của Nico, tôi đã tránh việc phải mất cả buổi mới có thể tiến tới được tủ khóa của mình một cách xấu hổ. Nhét đồ đạc của mình vào trong và lấy những cuốn sách cần thiết, Nico không để tôi cầm lấy bất cứ thứ gì mặc cho tôi than vãn, và cứ giật hết mớ sách trên tay tôi vào tay mình. Khi tôi mở miệng để phàn nàn lần nữa, Nico lại chỉ cho tôi một cái nhìn rực lửa, bướng bỉnh mà nhất định không cho tôi mang thứ gì. Bỏ cuộc, tôi chỉ còn biết để Nico cầm đồ đạc của mình, dù cho học lớp khác nhau - mà dù sao thì anh cũng không có ý định vào học.
"Nico, mọi người sẽ lại tung ra những tin đồn quái đản về em nữa, anh có biết không vậy?" Tôi thở dài, run rẩy loạng choạng đi đến lớp của mình trong khi anh cẩn thận đi theo cạnh bên tôi, cầm sách vở của tôi. Liếc quanh hành lang, mọi người cứ không biết xấu hổ mà nhìn chằm chằm, có lẽ đang tự hỏi tại sao Nico lại cầm sách cho tôi. Nico chỉ nhướng mày tò mò.
"Tin đồn gì cơ?" Nico hỏi, và tôi giễu.
"Anh chưa nghe về chúng á?" Tôi hỏi với vẻ không tin nổi, Nico lắc đầu.
"Anh chẳng bao giờ thực sự quan tâm mấy đến những lời đồn," Nico nói, nhún vai lần nữa. Cười phì vì sự thờ ơ của ảnh, tôi bắt đầu liệt kê ra những tin đồn kỳ quặc về bản thân mà tôi đã nghe đang trôi nổi khắp trường.
"Một số người nghĩ rằng anh đã biến em thành nô lệ của mình, bắt mua cho anh thuốc lá và này nọ vì anh quá lười để mà vác xác tự làm," tôi nói, cười khúc khích. "Còn cái khác nữa rằng em bị kết nạp vào 'băng đảng' của anh." Khi tôi nói điều ấy, Nico phát ra một tiếng cười khẩy, mắt nhăn tít lại mà bật cười.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play