Cái chân bị thương của tôi lủng lẳng trên thành ghế, cảm thấy mập mạp và sưng húp và bị vướng víu do băng vết thương bó chặt. Sau khi trở về nhà hồi tối qua, mẹ ngay lập tức nhảy khỏi tư thế nằm ngửa trên cái ghế dài và nhét một cái túi đậu hà lan đông đá lên trên mắt cá chân đau nhói của tôi. Là một y tá, mẹ nhìn kỹ để xem xét mắt cá chân đỏ chót và sưng húp của tôi, rồi nhanh chóng chườm lạnh và quấn băng gạc tươm tất quanh nó, ra lệnh cho tôi thả lỏng để không làm trầm trọng thêm độ nghiêm trọng của chỗ bong gân. Mặc dù cơn đau đã dịu đi đôi chút, nó vẫn còn đau và nhói lắm, và khi tôi quấn lại băng vào sáng nay, vùng da bên dưới nó đã bầm tím và nóng lên một cách đáng kể.
Thở dài trong khi đang nhấm nháp miếng bánh mì gối nướng phết bơ, Jojo rên lên đầy lo lắng mà lướt qua cái chân đang băng bó của tôi. Thấy đôi mắt buồn bã của cô nàng nhìn cái chân bị thương của tôi, tôi khẽ mỉm cười xoa đầu nó, tiếng rên rỉ buồn bã của cô nàng chuyển thành tiếng râm ran thỏa mãn. Tuy nhiên, niềm vui vẻ nhất thời chỉ kéo dài được một lúc, khi tôi nhớ lại những lời của Jamie đêm qua.
Sau khi bị mẹ bắt làm ổ trên giường, Jamie đã vào phòng tôi và tra hỏi tôi về nhóm người ở sân bowling, và đặc biệt là, Nico. Bà chị của tôi không hề nói giảm nói tránh nhận định tiêu cực của mình về cái nhóm ấy, và thành thật mà nói, tôi không trách bả được. Isaac rõ là một thằng khốn nạn mặt c*c – ngay cả tôi cũng thấy vậy. Trong khi bả đang phát ra lời độc thoại về việc Isaac đáng khinh đáng tởm thế nào và bả sẽ phải tắm trong nước sôi và thuốc sát trùng như thế nào để loại bỏ mớ vi trùng tởm lợm mà hắn ta để lại trên vai bả, tôi chỉ còn biết gật đầu thuận theo, đồng ý với tất cả những gì chỉ nói. Tuy nhiên, khi nói hết cả hơi, mặt đỏ bừng và mắt đỏ hoe, chỉ đã chuyển sang mục tiêu chán ghét kế tiếp của mình.
Nico.
Bả bắt đầu nói về những hình xăm của anh ấy; dơ bẩn và trông như xã hội đen, bả nói. Tôi không nói gì, môi tôi mím chặt vào nhau thành một đường thẳng nuốt lại lời phản bác của mình. Ban đầu, tôi cũng nghĩ rằng những hình xăm của anh hơi đáng sợ thật, nhưng những ngày sau này thì tôi nhìn chúng một cách trìu mến tự lúc nào, và thích thú vuốt dọc ngón tay theo những đường nét phức tạp của cái hình họa tối màu của anh. Sau khi bày tỏ hết sự ghê tởm mớ nghệ thuật cơ thể của anh ấy, bả chuyển sang chiếc khuyên của anh; bả không có gì mấy để nói về những cái khuyên tô điểm trên đôi tai anh, nhưng bả lại không hề nói nhẹ chút nào về cái khuyên môi của anh. Mất vệ sinh, chỉ dành cho những tên vô dụng không chịu đi kiếm việc làm tử tế. Cái đường mỏng do môi tôi mím lại căng chặt và khóe miệng tôi cong xuống. Tôi rất thích khuyên môi của anh; nó thật hợp với khuôn mặt nổi bật của Nico, và khi nó ịn lên đôi môi tôi mỗi khi chúng tôi hôn nhau…
Mặt tôi ngay lập tức đỏ bừng khi ý nghĩ đó hiện ra trong đầu, và Jamie hiểu lầm rằng mặt tôi đổi màu sắc là do căm ghét, chứ không phải xấu hổ. Nghĩ rằng tôi cũng đang nổi cơn thịnh nộ như bả, miệng Jamie tiếp tục làm việc, chuyển từ súng ngắn thành súng liên thanh.
Sau đó bả bắt đầu gọi Nico là một tên côn đồ hung bạo, và lúc này đây tôi phải cắn chặt môi để ngăn mình bật lại chị gái của mình. Khi bả thuật lại việc ảnh đã đánh Isaac thế nào, cũng như cảm thấy hài lòng cỡ nào khi nhìn thấy con lợn đó nằm đo đất, Jamie vẫn kiên quyết cho rằng bất kì ai làm tổn thương thể xác người khác đều là mối đe dọe và đáng bị loại bỏ. Có lẽ vài tháng trước, trước khi tôi biết Nico Beckett – con người thật của Nico Beckett - tôi cũng đã sẽ nghĩ như vậy. Tôi đã từng nghĩ như vậy. Nhưng giờ đây tôi đã biết rằng Nico Beckett mà Jamie thấy không phải là con người thật của anh. Nico Beckett chân thật ôm tôi thật dịu dàng và hôn tôi một cách khẽ khàng, anh nấu cho tôi món mì ý ngon lành và đưa tôi đi dã ngoại. Nico Beckett ấy yêu bà của mình thật nhiều và làm việc chăm chỉ để hỗ trợ gia đình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT