Cầu Xin Ngươi Vờ Làm Người Mới

Chương 5: Nhà Trẻ Ngôi Sao(3)


11 tháng

trướctiếp

Chương 5 : Đứa trẻ.

“Bạch Ý đã chết.”

*******************************************

Đèn điện lóe lên một cái rồi tắt ngúm, không gian lâm vào một mảnh tối đen. 

Tóc Thẩm Thanh Thành bị gió thổi rối tung, chân loạng choạng mất thăng bằng sắp ngã, trong lòng oán hận nghĩ, cậu vốn là thiên sư hành tẩu giang hồ nhiều năm, thế mà lại bị đám yêu ma quỷ quái trong game đùa giỡn. 

Thẩm Thanh Thành tưởng rằng bản thân sẽ đập vào bàn, bỗng nhiên một đôi tay hữu lực vươn ra từ bóng tối chuẩn xác ôm lấy eo cậu, sức lớn đến nỗi khiến eo cậu cũng phải đau.

Thẩm Thanh Thành biết người đỡ cậu là ai bèn vô cùng yên tâm nhắm mắt lại thích ứng với bóng tối. 

Vì vậy cậu không thấy được, ánh mắt Lục Bích vì hành động này lóe lên nét cổ quái và tia lúng túng: “Sợ phòng tối?”

Giọng nói vang lên trầm trầm, ưu nhã giống tiếng đàn cello. 

Thẩm Thanh Thành nghe vậy bừng tỉnh, lời cậu thuận miệng nói ra không nghĩ tới Lục Bích còn nhớ, đủ trượng nghĩa, đang muốn thuận tiện trêu chọc vài câu, Lục Bích liền buông tay ra, lạnh lùng nói: “Đứng lên.”

“A” cậu mở to mắt ngoan ngoãn đứng lên, lờ mờ có thể thấy rõ hình dáng bên trong phòng bảo an: “Anh vừa rồi có thấy là ai đẩy tôi không?”

“Không có.” Lục Bích đi lên trước. 

“Là không thấy, hay là không có ai?” Cậu chọc chọc ngón tay vào lưng Lục Bích hỏi. 

Đèn hình như hư rồi, Lục Bích đang thử mở cửa, bỗng nhiên cảm thấy trên lưng tê ngứa, cả kinh xoay người bắt lấy tay Thẩm Thanh Thành. 

“Đau đau đau đau” Thẩm Thanh Thành nhíu mày liên tục kêu đau, nguyên ngón trỏ bị người kia chụp lấy: “Anh nhẹ tay chút, tay tôi làm bằng thịt!”

Dáng vẻ Thẩm Thanh Thành giống như Lục Bích không phải cầm lấy ngón tay cậu mà chuẩn bị chặt đứt nó rồi.

Cậu kêu nghe rất thảm, Lục Bích vốn định quát một tiếng nhưng cố nhịn, chỉ hơi khó chịu nói: “Đừng đứng ở sau lưng tôi.” 

“Vừa rồi chả phải cũng đứng tránh bụi sao.” Thẩm Thanh Thành nhỏ giọng nói thầm, xoa xoa đầu ngón tay, ủy khuất nhìn Lục Bích. 

Rõ ràng cậu vừa trốn sau lưng Lục Bích tránh bụi. 

Lục Bích thật sự không thể hiểu được, hắn vốn không thích nói chuyện, trước giờ cũng chưa ai dám ở trước mặt hắn làm càn, Thẩm Mỹ Nhân, người này phảng phất sinh ra để đàn áp hắn. 

“Haiz, anh không cần thử mở cửa đâu” Thẩm Thanh Thành lại muốn chọc hắn, bị Lục Bích lạnh mắt liếc một cái liền đem ý nghĩ thu trở về. Được rồi, không chọc thì không chọc: “Không ra được.”

Lục Bích lúc này mới nhìn cậu một cái: “Có ý gì.”

“Kìa” Thẩm Thanh Thành bĩu môi, ý bảo Lục Bích nhìn dưới khe cửa: “Hiện giờ chỉ khoảng 8 giờ sáng, nơi này mặt trời không chiếu tới được nhưng bên ngoài cũng không thể tối đen như mực thế này.”

Cửa phòng bảo an được làm từ gỗ, khoảng cách giữa cửa và sàn khoảng một ngón tay, cho dù trong nhà tối thế nào cũng sẽ có tia sáng chiếu qua khe cửa, nhưng khe cửa trước mặt này lại vẫn tối om. 

“Anh thật sự không thấy ai?” Cậu lại hỏi. 

Lục Bích lúc này mới thanh lãnh nói: “Là một đứa trẻ.”

Thẩm Thanh Thành căn bản không nghi ngờ một đứa trẻ sao lại có sức lực lớn như vậy, mà ở một bên phun tào: “Hiện giờ trẻ con thích làm đầu gấu càng ngày càng nhiều, đợi tôi bắt được phải tét mông nó một cái.”

Cô bé lần trước cũng có thói xấu, cố tình thích lúc người khác ngủ xem TV, bật âm lượng lên cao nhất không nói, lại còn cười ra tiếng lớn như vậy. 

Tuy nhiên người lớn trong nhà vẫn hiểu lý lẽ, lúc thấy đứa trẻ bị đánh, họ thành thật xin lỗi và hứa sẽ dạy dỗ, không có đi lên đôi co với cậu.

“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Lục Bích tò mò nhìn cậu, người này tựa như cái gì cũng biết. 

Thẩm Thanh Thành cười tủm tỉm: “Nhớ tới bạn nhỏ ở phó bản trước.”

Lục Bích cho rằng cậu không muốn nói, nào biết lời Thẩm Thanh Thành thật đến không thể thật hơn. 

Một trận gió lớn đột nhiên thổi qua phòng bảo an tối đen, cuốn đi tia ấm áp cuối cùng. 

Cổ lạnh ngắt, giống như có thứ gì chậm rãi rót vào, lạnh lẽo lan từ xương đến sau gáy, cả người bất giác nổi một tầng da gà, da đầu tê dại. 

Thẩm Thanh Thành thu hồi nét cười, rũ mắt nhìn xuống cổ tay. 

“Sao vậy?” Lục Bích nhìn lại: “Còn đau sao?”

Hắn tự biết bản thân không quá mạnh tay, có thể đối phương đang làm quá.

Ở nơi hai người không nhìn thấy, một bé trai khoảng bốn năm tuổi lưng đeo cặp sách đang nắm lấy cổ tay Thẩm Thanh Thành. 

Đôi mắt nó rất lớn, nhưng không có tròng trắng, chỉ có một màu đen kịt sâu không thấy đáy, chất chứa vô số ác ý cùng oán hận, đối lập hoàn toàn với thân hình nhỏ bé. Hiện tại nó đang bình tĩnh ngước nhìn hai người nói chuyện.

Thẩm Thanh Thành lắc đầu, không biết nói gì đó với Lục Bích, vừa nói vừa chuẩn xác kéo tay đứa bé ra. 

Đứa bé ngốc lăng tại chỗ, cúi đầu mờ mịt nhìn bàn tay rỗng tuếch, lại ngẩng đầu, khuôn mặt vốn bình tĩnh lúc này đã trở nên vặn vẹo dữ tợn, trong mắt đột nhiên chảy xuống hai hàng huyết lệ. 

Nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống hơn mười độ, hơi thở lạnh lẽo lan tràn tới da rồi thấm vào xương cốt. 

Màn hình theo dõi treo trên tường không ngừng lập lòe, bên trên phân thành vài ô nhỏ, hình ảnh đứt quãng hết xuất hiện lại biến mất, truyền ra tiếng nam nữ cãi vã nhau. 

Tiếng khóc rống của đứa bé bỗng nhiên vang lên bên tai hai người, dường như có thể đâm thủng màng nhĩ. 

Ánh sáng từ máy theo dõi lập lòe làm căn phòng sáng lên không ít, hai người lúc này mới phát hiện, hóa ra đống giấy hỗn loạn trên mặt đất không phải là giấy trắng mà là tiền giấy. 

Dưới cái nhìn của hai người, tiền giấy màu trắng dần dần nhuộm sắc đỏ tươi.

“Mẹ ơi mẹ ơi –”, tiếng kêu đứt quãng vang lên đi kèm tiếng hét chói tai: “Ô ô ô ô…..”

Tiểu quỷ này, oán khí thật lớn, Thẩm Thanh Thành nhe răng trợn mắt mà bịt chặt lỗ tai. 

Lục Bích ánh mắt lạnh lùng, tay phải giật giật. 

————

“Rầm rầm”

Đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, tiếng khóc trong phòng cũng đột nhiên im bặt, động tác Lục Bích đồng thời dừng lại. 

“Rầm rầm” bên ngoài vang lên tiếng đập cửa lần hai, một âm thanh già nua vang lên: “Bên trong có người không?”

Thẩm Thanh Thành vội vàng lên tiếng: “Có có có!”

Hình ảnh lập lòe biến mất, màn hình theo dõi lại tiếp tục đen như mực treo trên tường, ánh đèn trên đầu sáng lên, hai người không hẹn mà hướng mắt về phía khe cửa, có ánh sáng chiếu vào. 

“Aizz, cửa này bị khóa, để tôi tìm người đến mở ra.”

“Không cần, không cần, chúng tôi biết mật mã” Thẩm Thanh Thành quay đầu trực tiếp dùng ngón tay chọc chọc Lục Bích: “Mau nói mật mã.”

Lục Bích nói ra một chuỗi số. 

Vài tiếng bấm mật mã vang lên, cửa phòng bảo an được mở ra, một bà lão đầu tóc hoa râm, mặc váy hoa dài đứng ở cửa, một đứa trẻ e dè núp sau lưng bà ấy, đang ló đầu nhìn lén bọn họ.

Bà lão khi nhìn rõ hình dáng hai người, thở phào nhẹ nhõm nói: “Các cậu không sao chứ?”

Thẩm Thanh Thành khôi phục gương mặt tươi cười: “Không sao ạ, bên trong còn rất mát mẻ.”

Bà lão nghe thấy lời cậu, điệu bộ ngập ngừng, muốn nói lại thôi. 

“Có chuyện gì sao?” Thẩm Thanh Thành hỏi. 

Bà ta thở dài, cái gì cũng không nói: “Cũng không có gì, nơi này rất lâu rồi không ai dọn dẹp, bên trong rất dơ, không có chuyện gì vẫn không nên đi vào trong.” 

“Các người hẳn là bị đẩy vào trong phải không?” Bà mắng đứa bé trai một tiếng, xin lỗi nói: “Thật xin lỗi hai người, đứa trẻ nhà tôi nghịch ngợm quá.”

Đứa trẻ núp sau lưng bà lão, trong miệng ô ô ô kêu, lại không nói lời nào, bộ dáng không chút sợ hãi mà nhìn họ chằm chằm. 

Bà lại xin lỗi hai người lần nữa. 

Lục Bích trầm mặc chốc lát, đột nhiên mở miệng: “Nhà trẻ này có phải trước đây từng có người chết không?” 

“Cậu hỏi chuyện này làm gì?” Bà chợt cảnh giác nhìn hắn, nắm chặt tay đứa trẻ: “Trên thế giới này có nơi nào mà chẳng có người chết, chỉ là mọi người không biết đến thôi.” 

Đáp án này kỳ thực không làm Lục Bích hài lòng, chỉ là rõ ràng đối phương không muốn nói, hắn cũng không thể tiếp tục truy hỏi. 

Thẩm Thanh Thành bên cạnh vươn tay gác lên vai Lục Bích, nhìn hắn nói: “Anh muốn biết có thể hỏi tôi nè, tôi biết nhà trẻ này người chết không chỉ có một đâu, ít nhất đã hai người, còn có thể là hai mẹ con.”

Nói xong nhìn về phía bà lão, cười nói: “Đúng không?”

“Các người nói bậy gì đó, ta không biết”, lúc nãy lời nói còn thoải mái hòa nhã, nháy mắt bà lão trở mặt, lôi đứa trẻ rời đi, vừa đi vừa nhắc nhở: “Không cần thiết thì không nên đi tới phòng bảo an, nơi này không sạch sẽ……”

Hai người nhìn bà lão và đứa trẻ rời đi, Thẩm Thanh Thành: “Người đẩy tôi có phải đứa bé vừa rồi không?”

“Phải”, Lục Bích lên tiếng, giọng nói có chút chần chờ: “Đứa trẻ đó nếu là con người, không thể có sức lực lớn như vậy…”

“Cái này à, rất đơn giản, bị nhập thì có thể thôi.”

Biểu tình Lục Bích khẽ biến: “Cậu quả nhiên biết.”

Không phải đã lộ tẩy sao hết sao, Thẩm Thanh Thành bất chấp tất cả, khóe môi cong lên: “Tôi biết chứ, còn biết rất nhiều, nhưng anh lấy gì đổi?” 

Thẩm Thanh Thành chọc chọc bả vai Lục Bích, cười cười: “Nguyên tắc tự nguyện nha Lục đại ca.”

[ A a a tôi không được rồi, Thẩm Mỹ Nhân thật tốt quá ]

[ Tôi họ Lục, không phải họ Bảo An, hiểu không :)) ]

[ Lục đại ca, đây là lời nói đáng sợ gì vậy, ha ha ha]

[ Ô ô ô tuy rằng có chút có lỗi với đại thần, nhưng bộ dáng Thẩm Mỹ Nhân trốn sau lưng đại thần thật sự rất đáng yêu ]

[ Tôi phát hiện kỳ thực đại thần đối với Thẩm Mỹ Nhân rất kiên nhẫn đó, trò chơi chó má này rốt cuộc cũng giống con người, xác thực là cuộc gặp gỡ tình cờ tuyệt mỹ không sai ~]

[ Người mới, xin hỏi nếu đại thần thật sự lợi hại, vì sao lại không làm đội trưởng? Chu An An rõ ràng nghi ngờ Thẩm Thanh Thành là hung thủ ]

[ Cảm ơn bạn, kỳ thật tôi là fan của đại thần trong nhiều năm, khi trò chơi phát sóng trực tiếp không biết bằng cách nào xuất hiện, tôi liền là fan của đại thần, ở đây phải làm rõ ràng chút, đại thần vốn rất tốt, tốt hơn bất kỳ người nào, ban đầu bên trong phó bản cũng sẽ giúp đỡ người chơi khác! Sau đó xảy ra một vài chuyện, ừ, mọi người đều hiểu đó. ]

[ Sau đó đại thần trong phó bản không còn nguyện ý ra tay giúp đỡ, thời điểm quan trọng sẽ cùng người khác trao đổi tin tức, nếu không thì một mình tìm hiểu. ]

[ Một mình cái gì mà một mình, đại thần đã có Thẩm Mỹ Nhân! ]

[ Tôi kỳ thực cảm thấy hai người họ chỉ là hợp tác bình thường thôi, nào như mọi người nói, khoa trương như vậy? ]

[ Ha ha ha mọi người đều biết, chúng ta (*≧∀≦*) YY ]

[ Á~ xuất hiện ~ quỷ quái mang theo gương mặt tươi cười xuất hiện ~]

[ Trò chơi chó má, ta giết ngươi! Không thấy hình ảnh đại thần ôm Thẩm Mỹ Nhân, tôi hận! ]

[ Đại thần bởi vì phòng tối nên mới ôm Thẩm Mỹ Nhân, tôi tới đây! ]

[ Tưởng tượng đến cảnh hai người ở trong căn phòng tối om ….. Hì hì hì ]

[ Nháy mắt cảm thấy không sợ hãi nữa, tôi cũng muốn ở cùng đại thần! ]

[ Mỹ Nhân làm thế nào biết người chết là hai mẹ con, tò mò Mỹ Nhân làm gì, cảm giác cậu ấy biết rất nhiều chuyện ]

[ Kêu là Lục đại ca, còn chọc bả vai người ta, Mỹ Nhân tốt vậy~ tôi bại dưới tay Mỹ Nhân không uổng mà ]

Trước khi trở lại khu nhà, Lục Bích kiểm tra phòng bảo an lần nữa, máy theo dõi hoàn toàn đã hỏng, mở không được. Máy tính thật ra không bị hư, đáng tiếc là mấy tập dữ liệu bên trong đều đã bị xóa, chỉ còn lại mấy tập tin tên “Tề Mỹ” nhưng nội dung bên trong thì lại trống trơn. 

“Anh có thấy đoạn video do tiểu quỷ kia tạo ra không?”, Thẩm Thanh Thành nói trên đường về: “Bên trong giống như là có một người phụ nữ.”

Người nam trong đoạn video liên tục thay đổi thái độ, cùng người nữ lôi lôi kéo kéo, quan hệ bọn họ dĩ nhiên không đơn giản.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp