Cầu Xin Ngươi Vờ Làm Người Mới

Chương 4: Nhà Trẻ Ngôi Sao(2)


11 tháng

trướctiếp

Chương 4 : Gõ cửa

“Ai đó đã gọi tên của Thẩm Mỹ Nhân, đó là giọng của Lục Bích.”

******************************************

Cậu mờ mịt chớp chớp mắt, sau vài giây mới phản ứng được chuyện gì đang xảy ra. 

Không gian yên tĩnh buổi sáng bị tiếng thét này phá vỡ, người chơi vội vã chạy lên lầu xem xét tình hình, khắp nơi trên hành lang vang vọng tiếng khóc. 

Thẩm Thanh Thành xốc chăn đứng dậy đi tới mở cửa, trên người vẫn đang mặc bộ quần áo ngủ: “Chết người à?”

Người chết tên là Thi Quyên, chính là cô gái ở phòng đối diện Thẩm Thanh Thành. 

Cửa phòng Thi Quyên lúc này mở lớn, một số người đang ở bên trong kiểm tra tình huống. Hôm qua có hai người không chịu hợp tác, chính là Thi Quyên và một người nữa. 

Thẩm Thanh Thành đứng cách khá xa, từ vị trí của cậu chỉ có thể mơ hồ thấy cổ chân trắng bệch rũ xuống bên mép giường. 

Bạch Ý đang khóc nức nở ở cửa, được Tiết Đồng đứng cạnh an ủi, Thẩm Thanh Thành nhớ lại, hình như tiếng thét là của cô ta.

Mới buổi sáng đã chứng kiến người chết, thật đáng thương. 

Trần Cách là người đầu tiên rời khỏi phòng Thi Quyên, cậu ta che miệng, bộ dáng muốn ói lại thôi, sắc mặt trắng bệch không khác gì người chết. 

Cậu ta đi đến trước mặt Thẩm Thanh Thành, thấp giọng kêu: “Thẩm ca.”

Thẩm Thanh Thành nhìn cậu: “Tình huống bên trong thế nào.”

Sắc mặt Trần Cách lại trắng thêm vài phần: “Thi Quyên đã chết.”

Tên của cô gái đã chết này là do Bạch Ý nói cho bọn họ biết. Tối hôm qua Bạch Ý và Thi Quyên đi ăn cùng nhau, sau đó Thi Quyên về trước, cô cùng Tiết Đồng lúc sau mới về. 

“Anh biết cô ấy đã chết, nhưng mà chết như thế nào?” Bạch Ý hét lớn như vậy, cậu lại không bị điếc. 

Trần Cách nói: “Em không dám nhìn kỹ, hình như là bị ngạt thở.”

Cả khuôn mặt Thi Quyên đều tím tái, đôi mắt trừng lớn, nhớ tới bộ dáng chết không nhắm mắt của cô ta, Trần Cách không rét mà run, phó bản lần này quá nguy hiểm, mới ngày đầu tiên đã có người chết.

“Không có vết máu sao?” Thẩm Thanh Thành nhướn mày. 

“Không tìm thấy.”

“Thẩm tiên sinh vì sao lại cảm thấy sẽ có vết máu?” Chu An An từ trong phòng đi ra nói “Không bằng chia sẻ với mọi người nào.”

Bạch Ý vẫn còn đang khóc, ghé vào đầu vai Tiết Đồng thút thít, bộ dáng như sắp xỉu đến nơi. 

Chu An An nghe cô ta khóc đến phiền, tức giận nói: “Có thể đừng khóc nữa không, chỉ có mình cô biết sợ? Ở đây ai cũng biết sợ hết!”

Tiết Đồng cũng không biết có phải chướng mắt Chu An An hay không, mỗi lần cô ta lên tiếng hắn đều muốn phản bác lại. 

Lưu Tử Mai ôn hòa đuổi theo phía sau hòa giải: “Được rồi, trước tiên chúng ta bàn về vấn đề của Thi Quyên đi.”

Cô ngừng một chút: “Dù sao vẫn phải biết rõ có phải do quỷ quái giết chết không? Hay là…..”

Hai chữ cuối cùng mặc dù cô ta không nói ra, nhưng tất cả mọi người đều rõ, dù sao cũng phải biết rõ có phải do người chơi khác làm không. 

Nếu thật là người làm, như vậy bọn họ vừa phải đề phòng quỷ quái đồng thời còn phải cảnh giác người bên cạnh. 

Chu An An và Tiết Đồng mỗi người ít nói vài câu, Chu An An nói: “Mọi người xuống hội trường dưới lầu tập hợp đi, thảo luận một chút xem tối qua xảy ra chuyện gì.”

“Tôi muốn đi tắm trước.” Thẩm Thanh Thành nói, trước một vài ánh mắt dò xét, cậu kéo kéo quần áo nhàu nát của mình: “Nếu mọi người không chê, thật ra tôi có thể tắm sau.”

Ngữ khí hào phóng. 

“Mười phút.” Chu An An nói xong liền quay đi. 

“Thẩm ca, em đi xuống trước đây” Trần Cách nhỏ giọng nói, rồi đi theo mọi người. 

Cô nói mười phút thì mười phút à, tôi cũng đâu có đồng ý. 

Thẩm Thanh Thành bĩu môi, rảo bước vào phòng Thi Quyên. 

Mười phút sau, Thẩm Thanh Thành đúng giờ xuất hiện trong hội trường, không chỉ đã tắm xong, còn cầm bữa sáng từ nhà ăn trở về. 

Sự việc phát sinh vào sáng sớm, mọi người đều từ sớm đã dậy, còn chưa kịp ăn sáng, ngửi thấy mùi thơm từ đồ ăn Thẩm Thanh Thành mang về, không khỏi nhớ tới bọn họ còn đang ở hội trường chờ cậu, trong lòng vô cùng khó chịu. 

Có thể nói là vừa đói vừa tức. 

“Cậu đi mua lúc nào vậy, bọn tôi ở hội trường tại sao không nhìn thấy?” Tiết Đồng nhíu mày hỏi. 

“Từ cầu thang đi xuống có một cửa sau, tôi cũng mới vừa phát hiện.” Thẩm Thanh Thành nói rồi tìm vị trí ngồi xuống, đem túi bánh đưa đến bên cạnh: “Ăn không?”

Lục Bích nghiêng đầu nhìn cậu, một lúc sau cầm hai cái màn thầu: “Cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn.” Sau khi đem toàn bộ túi bánh nhét vào lồng ngực đối phương, cậu vui vẻ nói: “Tôi sức ăn ít, đều cho anh.”

Trần Cách im lặng ghi vào trong mắt hành động của hai người, trong lòng ứa nước mắt, nếu sức ăn anh ít, em cũng chưa ăn sáng á…..

“Tốt, hiện tại chưa đến 8 giờ, sớm giải quyết sự việc của Thi Quyên, rồi chúng ta đi ăn sáng.” Chu An An nói xong, liếc mắt nhìn Bạch Ý ngồi cạnh Tiết Đồng. 

“Bạch Ý, thi thể Thi Quyên là cô phát hiện đầu tiên, cô có thể giải thích với mọi người tại sao lúc 7 giờ cô đi tìm Thi Quyên không?”

Bạch Ý vò gấu váy, hiện tại đã ngừng khóc, nhưng lời nói có chút khụt khịt: “Tối hôm qua tôi và Thi Quyên rủ nhau hôm nay cùng ăn sáng, chúng tôi đều dậy sớm, cho nên rửa mặt xong tôi liền đi đến phòng Thi Quyên tìm cô ấy.”

“Gõ cửa không thấy ai lên tiếng, tôi kêu hai tiếng nhưng vẫn không ai đáp lời, tôi đẩy cửa đi vào” nói tới đây cô lại run lẩy bẩy, giọng nói mang theo sợ hãi: “Kết quả, kết quả chính là mọi người đã thấy rồi…..”

Thi thể Thi Quyên Thẩm Thanh Thành cũng đã xem qua, xác thực như Trần Cách nói là do ngạt thở mà chết, hơn nữa cậu còn có thể khẳng định, việc này không phải lệ quỷ làm. 

20 năm làm thiên sư, việc có phải lệ quỷ giết người hay không sao cậu có thể không phân biệt được, trò chơi rác rưởi, phong ấn mắt âm dương của ta cũng vô dụng! 

Thẩm Thanh Thành đắc ý nghĩ, húp một ngụm nước súp, ôi, mỹ vị~

“Tôi có thể làm chứng cho Bạch Ý, cô ấy ngày hôm qua đúng là có hẹn cùng Thi Quyên ăn sáng.” Tiết Đồng nói. 

Sở dĩ hắn biết là bởi vì hôm qua ngỏ ý muốn cùng đối phương ăn sáng nhưng lại bị từ chối.

Nhưng chỉ bằng lý do này cũng không đủ giúp Bạch Ý thoát khỏi hiềm nghi. 

“Trong mấy người chúng ta, những ai ở lầu bốn?” Người lên tiếng chính là Mông Điền Hải, trước đó hắn vẫn luôn biểu hiện bản thân mờ nhạt.

Tiết Đồng vốn ở lầu bốn, nghe vậy liền bất chấp Bạch Ý can ngăn, lớn tiếng nói: “Anh đây là có ý gì? Ý muốn nói là người trên lầu bốn giết phải không?”

Mọi người biểu tình một lời khó nói hết, rõ ràng hiện tại vẫn chưa tra được có phải do người làm không, lại vì lời nói mà hốt hốt hoảng hoảng, thấy thế nào cũng là do chột dạ. 

Thẩm Thanh Thành tới gần Lục Bích kề tai nói nhỏ: “Tôi cảm thấy hắn ta thật ngu ngốc.”

“Đừng dựa gần tôi như vậy” Lục Bích nhíu mày, giọng nói trầm thấp, Thẩm Thanh Thành ánh mắt vô tội lặng lẽ xích ra xa.

“Ở lầu bốn có tôi, Tiết Đồng, chị Thi Quyên, Lục Bích và Thẩm Mỹ Nhân” Bạch Ý ngăn lại Tiết Đồng, nhỏ giọng nói.

Chu An An tiếp tục: “Những người ở lầu bốn tối hôm qua có phát hiện động tĩnh gì không?”

Tiết Đồng đầu tiên mở miệng: “Không có gì! “

Lục Bích nhàn nhạt nói: “Tiếng bước chân.”

“Ồ, thật giỏi nha, tôi cũng nghe thấy tiếng bước chân” Thẩm Thanh Thành lập tức giơ tay. 

Tất cả mọi người đều nhìn Bạch Ý. 

Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Bạch Ý tựa hồ khẩn trương, cúi đầu không dám nhìn mọi người, đứt quãng nói: “Tôi, tôi cũng nghe thấy tiếng bước chân, mặt khác, còn, còn nghe thấy tiếng người gõ cửa.”

Thẩm Thanh Thành nhìn cô nói, mắt nheo lại. 

“Ai gõ cửa? Gõ cửa phòng ai? Có phải phòng Thi Quyên không?” Chu An An truy hỏi. 

“Không, hình như không phải” Bạch Ý ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Thành một cái “Tôi ở bên cạnh phòng Thẩm Mỹ Nhân, hình như là từ cửa phòng Thẩm Mỹ Nhân truyền đến.”

“Hơn nữa, hơn nữa…..” Giọng nói cô hơi chần chừ, tầm mắt đảo qua hai người Thẩm Thanh Thành và Lục Bích. 

“Hơn nữa thế nào? Cô mau nói đi!”

Bạch Ý lúc này mới cắn răng: “Hơn nữa tôi nghe thấy âm thanh kêu tên Thẩm Mỹ Nhân chính là giọng của Lục Bích.”

Cô ta nhỏ giọng bổ sung thêm một câu, lỗ tai ửng đỏ: “Mọi người đều biết, giọng của Lục Bích rất đặc biệt, tôi sẽ không nghe lầm.”

“Là đặc biệt, đặc biệt dễ nghe, đặc biệt trầm thấp sao?” Thẩm Thanh Thành gật đầu đồng ý. 

Trần Cách thấy đối phương còn tâm tư trêu chọc người khác, rất muốn khóc, cậu ta lần đầu tiên cảm thấy ôm đùi người này chính là sai lầm. Thẩm ca là tân nhân vương có lẽ không sai, nhưng anh ấy không đáng tin cậy có biết không!

“Chỉ có một mình cô nghe thấy sao?” Trần Cách hỏi, nhắc nhở mọi người đây chỉ là lời nói của một người. 

Lục Bích cũng mở miệng: “Tối hôm qua tôi không có rời khỏi phòng.”

Một người nói không rời khỏi phòng, một người lại nói nghe thấy giọng nói của hắn xuất hiện ngoài cửa phòng Thẩm Thanh Thành, rốt cuộc ai là người nói thật vẫn phải chờ xác nhận. 

“Khó trách..” Lúc này Bạch Ý như bừng tỉnh đại ngộ nói: “Hóa ra Lục đại ca không hề rời khỏi phòng. Tôi thấy vừa rồi Thẩm Mỹ Nhân cố ý mang đồ ăn sáng cho anh, vậy mối quan hệ của hai người rất tốt mới đúng, tại sao cậu ấy lại không mở cửa cho anh?”

Đúng vậy, nếu mối quan hệ tốt, vì sao không mở cửa? Không xét đến việc người gõ cửa có phải là Lục Bích hay không, Thẩm Mỹ Nhân vì sao lại chọn không mở.

Là cậu không nghe thấy? Hay căn bản không có trong phòng…

Thấy mọi người đều nhìn mình, Thẩm Thanh Thành lấy giấy lau miệng, xoa xoa bụng vì no: “Tôi không giết người.”

Bây giờ còn sớm, thời tiết vẫn mát mẻ, vừa lúc ra cửa có thể tản bộ, cậu là thiên sư chứ không phải cảnh sát, phá án gì gì đó vốn không phải công việc của cậu.

Chu An An đứng lên: “Thẩm Mỹ Nhân, phiền cậu giải thích một chút lời Bạch Ý nói, nếu không…..”

Cô sẽ không giết người, nhưng trước lúc hoàn thành nhiệm vụ thông quan cô sẽ không để Thẩm Mỹ Nhân tự do hoạt động, nếu không sợ rằng chết như thế nào cũng không biết. 

“Bằng không cái gì?” Thẩm Thanh Thành tò mò. 

Chu An An: “Bằng không chúng tôi chỉ có thể đem cậu nhốt lại.”

Ở thế giới này tồn tại rất nhiều quỷ quái, bị mắc kẹt ở tại một chỗ cơ bản chính là chờ chết. 

“Ồ, tôi đây rất sợ đó nha.” Nếu biểu hiện của cậu không quá thờ ơ, câu nói này có lẽ nghe thật hơn một chút. 

Lục Bích: “Suy đoán hiện tại của các người đều dựa theo lời nói của một mình Bạch Ý.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Trần Cách phụ họa: “Nếu cô ta nói dối, chẳng phải chúng ta nghi ngờ nhầm người sao?”

“Tôi, tôi không có nói dối, tôi thật sự nghe thấy giọng của Lục đại ca…” Bạch Ý ủy khuất cúi đầu: “Tôi chỉ đem những chuyện tôi biết nói ra thôi, nếu không phải Thẩm Mỹ Nhân, cậu ta phủ nhận là được, vì sao đột nhiên nói sang chuyện khác…..”

Rõ ràng vẫn đang thảo luận về cái chết của Thi Quyên. 

Nói rất có đạo lý, Thẩm Thanh Thành cũng sắp tin rồi. 

Cô gái nhỏ hiện nay, suốt ngày không chịu học, đều suy nghĩ những chuyện gì đâu. 

Cậu khều khều người bên cạnh: “Anh đổi tên hồi nào vậy?”

Lục Bích: “Cái gì?”

“Nếu không tại sao cô ấy gọi anh Lục đại ca, là họ Lục tên Đại Ca sao?”

“Thẩm Mỹ Nhân!” Thái độ của cậu chọc giận Chu An An: “Phiền cậu nghiêm túc một chút, việc này còn liên quan đến sinh mạng người chơi.”

“Tôi nói không phải, các người cũng không tin mà” cậu vô tội nhún vai “Được rồi, được rồi, tôi nghiêm túc, Bạch Ý, cô khẳng định người là do tôi giết?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp