Cầu Xin Ngươi Vờ Làm Người Mới

Chương 6: Nhà Trẻ Ngôi Sao(4)


11 tháng

trướctiếp

Chương 6 : Giết cá. 

“Tôi sẽ không phản kháng.”

********************************

Bạch Ý chết trong toilet phòng y tế. 

Thời điểm được phát hiện, đầu cô đang nằm trong bồn rửa tay, đôi tay vô lực rũ xuống bên người, động mạch chủ nơi cổ tay bị cắt, máu từ vết thương liên tục trào ra. 

Nước trong bồn một màu đỏ tươi, tràn ra chảy xuống nền gạch trắng. 

Hôm qua Bạch Ý còn mặc một thân váy trắng, lúc này đã bị nhuộm thành màu đỏ, máu tươi men theo váy tí tách nhỏ giọt xuống sàn nhà. 

Toàn bộ toilet đều tràn ngập mùi vị tanh nồng của máu tươi. 

Hung khí cắt cổ tay Bạch Ý vẫn còn trên thành bồn rửa tay, là một thanh chủy thủ màu đen.

(chủy thủ: dao găm) 

Thẩm Thanh Thành có thể không rõ lắm, nhưng những người chơi sở hữu chủy thủ, hay người xem phát sóng trực tiếp đều biết rõ ràng lai lịch của nó. 

Đó là đạo cụ rẻ nhất thương thành, thông thường chỉ có người chơi vừa mới thông quan phó bản thí nghiệm mới dùng điểm sinh tồn đổi lấy.

Có nghĩa Bạch Ý chết là do một người chơi, hơn nữa còn là người mới, sát hại.

Rẻ nhất không phải là “ngân châm Dung ma ma” sao?

Theo lời Chu An An, buổi sáng bọn họ cùng nhau đi ăn cơm xong liền tản ra, thân phận Bạch Ý là nhân viên y tế nhà trẻ, nên cô ta đi tới phòng y tế thu thập tin tức. 

Nhưng vị trí phòng y tế không nằm trong khu dạy học, Bạch Ý biểu hiện bộ dáng nhu nhược muốn được bảo vệ, đêm hôm qua còn có người chết, cô ta liền khóc sướt mướt nói không dám đi một mình. 

Tiết Đồng hào hiệp trượng nghĩa, chủ động muốn đi cùng. 

“Cô ấy nói muốn đi WC trước, tôi ở phòng y tế thu thập tin tức chờ cô ấy, nhưng chờ rất lâu vẫn chưa thấy cô ấy ra, tôi đi đến cửa toilet gọi to nhưng cũng không thấy đáp lại.” Tiết Đồng chậm rãi tường thuật lại mọi chuyện: “Bởi vì đây là toilet nữ, nên tôi hơi do dự rồi mới đi vào.”

Hắn ta gian nan nuốt nước miếng, định nói nếu hắn vào sớm hơn chút thì tốt rồi, nhưng lại không nói ra, bởi nếu đúng là bị quỷ quái truy sát, bản thân hắn cũng khó thoát, huống chi là cứu người. 

Hắn ta có thể bảo vệ bản thân là tốt rồi. 

Đã xảy ra tình huống như này nên tất cả mọi người đều tụ họp tại hội trường, lúc này ngay cả người nam lúc đầu không hợp tác cũng tới. 

Ngắn ngủi chưa hết hai ngày đã chết hai người, mà tử trạng của Bạch Ý nhìn qua rất thảm, nam nhân kia không dám đảm bảo sự tình không xảy ra với mình, lúc này cùng người chơi khác tụ hợp vẫn an toàn hơn. 

Mọi người cũng mặc kệ anh ta. 

Chu An An đối với lời nói lúc mới vào của Thẩm Thanh Thành rất để tâm: “Thẩm Mỹ Nhân, lúc tôi nói Bạch Ý đã chết, cậu liền nói “nhanh như vậy”, lời này là có ý gì? Cậu biết Bạch Ý sẽ chết?”

Những lời này chỉ có Lục Bích cùng Chu An An nghe được, những người còn lại lúc này nghe xong liền hướng mắt nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thành. 

Trần Cách cũng kinh ngạc nhìn cậu, nhưng không phải hoài nghi cậu, mà là nghĩ Thẩm ca tiếp theo sẽ làm gì. 

Thẩm Thanh Thành không phủ nhận, buồn cười nói: “Các người hoài nghi người do tôi giết?”

“Lần này tôi có nhân chứng, tôi từ đầu tới đuôi, từ sáng đến tối, từ hừng đông đến tối mịt đều cùng Lục Bích bên nhau, tôi có rời đi giết người hay không hắn là người rõ nhất, đúng không Lục đại ca?”

Lục Bích nhíu mày, vì cách dùng từ của Thẩm Mỹ Nhân mà cảm thấy sốt ruột. 

“Tôi tin tưởng không phải là cậu.” Tiết Đồng đột nhiên nói, tuy rằng sắc mặt hắn ta không khó coi giống như Chu An An, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu: “Không phải Thẩm Mỹ Nhân, là, là loại đồ vật này…..”

“Tôi thấy, lúc tôi đi vào, đồ vật đó đứng sau lưng Bạch Ý, còn nhìn tôi”, hắn ta bưng ly nước uống để bớt run, nắm chặt ly nói: “Nhưng không biết tại sao cô ta không giết tôi, còn âm u cười nói bốn chữ.”

Hắn ta hít một hơi thật sâu, chậm rãi đem bốn chữ này nói ra. 

“Như ả mong muốn.”

Như ả mong muốn, ý chỉ cô ta tự nguyện sao? Mà tự nguyện cái gì? 

Cái chết của Bạch Ý khó bề phân biệt. 

Thẩm Thanh Thành nghe xong, không chút kinh ngạc, cậu sớm biết lời bậy không thể tùy tiện nói, đặc biệt ở đây quỷ quái còn nhiều hơn so với người, chưa kể tối hôm trước cô ta còn nghe thấy âm thanh kia. 

Buổi sáng Bạch Ý đột nhiên nói một câu: “Có thể do quỷ làm”, cậu liền biết thế nào cũng xảy ra chuyện, chỉ là không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy. 

Đoạn này trước đó Chu An An đã nghe qua nên không kinh ngạc, chỉ là trong lòng bán tín bán nghi.

Giống như cái chết của Thi Quyên, đều là lời từ một phía, bọn họ không biết có nên tin tưởng hay không. 

Nếu tin Bạch Ý, Thi Quyên chết hơn phân nửa là do Thẩm Thanh Thành động tay, tin Tiết Đồng nói thì là do quỷ làm, không tin thì là do Tiết Đồng làm. 

“Cậu đã biết ý nghĩa những lời này.” Lục Bích bên cạnh hướng mắt nhìn Thẩm Thanh Thành, ngữ khí khẳng định. 

Ôi, bị gần mười đôi mắt nhìn chằm chằm thật hồi hộp.

Thẩm Thanh Thành sâu kín mở miệng: “Lại bóc tôi nữa, có thể lựa thời điểm chỉ có hai ta rồi vạch trần hay không? Lúc đó anh muốn bóc thế nào thì bóc thế nấy, ngồi bóc nằm bóc đều tùy anh thích, tôi sẽ không phản kháng.” 

Lục Bích cảm thấy đau đầu. 

“Khụ khụ.” Mông Điền Hải giơ tay che môi ho khan hai tiếng. Lời nói ý chỉ việc lộ tẩy, nhưng nghe thế nào cũng giống như đang cởi quần áo vậy. 

Anh ta nói: “Thẩm Mỹ Nhân, nếu cậu biết chuyện gì, cảm phiền giải thích cho mọi người nghe với.”

“Đừng nói vậy”, Thẩm Thanh Thành xua xua tay hào phóng nói: “Anh làm ơn đừng thể hiện dáng vẻ này, tôi dù sao cũng không phải nhà từ thiện.”

Bị âm thầm chèn ép, sắc mặt Chu An An thoạt không tốt. 

Thẩm Thanh Thành: “Đúng rồi, chúng ta lúc nãy nói đến chỗ nào?”

Trần Cách nhắc nhở: “Như ả mong muốn.”

“À, là cái này, vậy trước nói tới Bạch Ý đi”, cậu gật gật đầu, nói ra lời sắc bén: “Thi Quyên là do Bạch Ý giết.”

Mọi người lập tức cả kinh, Tiết Đồng nhíu mày: “Sao cậu lại loại trừ khả năng là đồ vật?”

Thẩm Thanh Thành: “Cái này tôi nói mọi người cũng không tin, chính là cảm giác, hiện trường lệ quỷ hành hung sẽ có bầu không khí khác.”

Sao càng nói càng mơ hồ thế này, có người nhỏ giọng thì thầm. 

Thẩm Thanh Thành: “Buổi sáng có hỏi người chơi ở lầu bốn có nghe thấy động tĩnh hay không, Bạch Ý nói cô ta nghe được tiếng đập cửa, nhưng các người đều không nghe đúng không?”

Tiết Đồng sờ sờ ót: “Tôi ngủ tương đối say, cái gì cũng không biết.”

Lục Bích: “Có.”

“Thật ra tôi cũng nghe thấy tiếng đập cửa, còn có giọng nói kêu tên tôi” Thẩm Thanh Thành nói, cậu quay đầu: “Là giọng của anh, Lục Bích.”

“Vậy sao buổi sáng cậu không nói!” Tiết Đồng lập tức tức giận, hắn ta lúc ấy còn hoài nghi Bạch Ý một chút. 

Những người khác cũng nhíu nhíu mày. 

Thẩm Thanh Thành nhìn biểu tình trên mặt không chút biến hóa của Lục Bích, ở trong lòng tiếc nuối thở dài, gương mặt đẹp trai như vậy, như thế nào lại “lạnh” thế này.

Thẩm Thanh Thành: “Nói thì thế nào, chờ bị các người truy hỏi vì sao không mở cửa à?”

“Thật ra đáng lẽ tối hôm qua Bạch Ý đã chết”, cậu nghiêm túc nói: “Nhưng không biết tại sao cô ta tránh được một kiếp.”

“Từ từ, từ từ, tôi tại sao càng nghe càng không hiểu.” Trần Cách giơ tay đầu hàng. 

Thẩm Thanh Thành trừng mắt nhìn cậu ta, biểu hiện tại sao cậu ta có thể ngu ngốc đến như vậy. Những người khác không tự nhiên mà di chuyển ánh mắt, bọn họ cũng không hiểu. 

Thẩm Thanh Thành đành giảng giải: “Nói thế này, trừ phi là đối tượng trả thù của lệ quỷ, nếu không lệ quỷ nếu muốn giết người cần ba bước.”

“Thứ nhất, giăng lưới, cũng chính là tiếng bước chân lúc đầu ngoài hành lang, nếu nghe thấy tiếng bước chân, chúc mừng, bạn đã được lệ quỷ tuyển cử vào danh sách.”

“Thứ hai, vớt cá, cũng chính là tiếng đập cửa, nếu nghe được tiếng đập cửa thì biểu thị việc lệ quỷ coi trọng bạn, lúc này rửa cổ sạch sẽ chờ chết là được.”

“Thứ ba” cậu nhún vai: “Chính là giết cá.”

Aizz, nói đến đây cậu muốn ăn đầu cá sốt ớt. 

“Nói cách khác lệ quỷ, phi phi, đồ vật kia tối hôm qua vốn muốn giết Bạch Ý?” Trần Cách lời hiểu lời không gật đầu: “Nhưng Thẩm ca cũng nghe tiếng đập cửa……”

Nói đến đây âm thanh của cậu ta nhỏ dần. 

Thẩm Thanh Thành: “Phải, Bạch Ý có thể sống qua một đêm, đương nhiên anh cũng có đồ vật bảo mệnh.”

Về phần đồ vật bảo mệnh là gì, cậu còn chưa biên soạn ra. 

Những lời này người chơi khác đều không hoài nghi, chỉ có Trần Cách nghĩ không ra, Thẩm ca không phải chỉ mới thông quan một phó bản thí nghiệm sao, từ đâu có được điểm sinh tồn để đổi đạo cụ? 

Hoặc là, có lẽ đây là đùi. 

Lúc này Mông Điền Hải hỏi: “Chủy thủ kia là chuyện như thế nào?”

Quỷ quái giết người sẽ không có đạo cụ rơi ra, chỉ có giữa những người chơi giết hại lẫn nhau mới rơi xuống, bởi vì như vậy, nên họ mới hoài nghi Bạch Ý không phải do quỷ quái giết chết mà là do Tiết Đồng làm. 

“Là Thi Quyên”, Lục Bích lạnh nhạt nói: “Không phải đạo cụ của bản thân, đó là do Thi Quyên thông quan phó bản sau đó dùng điểm sinh tồn đổi lấy, chủy thủ là của cô ấy.”

Lục Bích cất tiếng khiến mọi người đều nhìn hắn chằm chằm, Thẩm Thanh Thành cũng tò mò nhìn qua. 

Cậu xê dịch lại gần Lục Bích: “Lục đại ca, kỹ năng nói chuyện của anh khiến tôi thật ngưỡng mộ.” Nói rồi giơ tay đấm nhẹ hắn. 

Lục Bích trầm mặc: “Cậu đừng nhúc nhích.”

Thẩm Thanh Thành lập tức thu tay ngồi yên.

Khán giả tại phòng phát sóng trực tiếp kinh ngạc, bọn họ theo đuổi đại thần đã nhiều năm, chưa từng được đãi ngộ tốt như vậy khi hắn kể chuyện. 

Cảm giác bản thân chính là một con cá hầm cải chua, được ướp chua rồi xào, chính là cảm giác khi bị lệ quỷ giết. 

“Bạch Ý trốn quỷ quái đã dùng hết đạo cụ của bản thân, sau đó giết Thi Quyên, cầm đi chủy thủ của cô ấy.” Lục Bích nói. 

Ngay từ đầu hắn đã thấy có điểm không đúng, đến lúc Thẩm Thanh Thành nói ra việc tối đó Bạch Ý cũng bị lệ quỷ theo dõi, hắn lúc này mới đem mọi chuyện xâu chuỗi lại. 

Thẩm Thanh Thành không thể nhịn được thốt lên: “Còn có chuyện này?”

Lục Bích: “Phải.”

Thật là phải một cách tự nhiên. 

Mọi người nghe qua những lời chỉ điểm này xong liền như bừng tỉnh đại ngộ. 

Người chơi giết người chơi, tỷ lệ rơi xuống đạo cụ chỉ có 50%, Bạch Ý chỉ vì 50% này lại lựa chọn giết người. 

Như ả mong muốn, đúng là rơi xuống đạo cụ, đáng tiếc lại là chủy thủ vô dụng rẻ tiền. 

Lưu Tử Mai không đành lòng nói: “Nói như vậy Thi Quyên mới đúng là người mới.”

Bạch Ý từ đầu đến cuối đều thể hiện bản thân hoảng loạn giống một người mới, chân tay luống cuống thành công khiến mọi người hiểu lầm, nhưng nếu là người mới làm sao có thể đổi được đạo cụ bảo mệnh? 

Chu An An hừ lạnh: “Thi Quyên cũng hiểu lầm cho nên mới làm bạn với Bạch Ý.”

Thi Quyên cho rằng Bạch Ý và cô là bạn cùng đường, lại đâu biết rằng, Bạch Ý thật ra là đưa cô lên đường. 

Mặc kệ Bạch Ý vì lý do gì muốn giả làm người mới, có thể là phần tử ngụy trang, quỷ quái buổi tối tập kích cô ta khiến cô ta giết chết Thi Quyên. 

Bạch Ý dùng hết đạo cụ bảo mệnh nên cảm thấy không còn an toàn, vì muốn gia tăng khả năng sống sót liền lựa chọn giết chết Thi Quyên. 

Cô ta đã đúng, Thi Quyên là người muốn sống sót tới cuối cùng, sẽ lựa chọn đổi đạo cụ. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp