Kỷ Thanh Thần nhìn vẻ mặt lo lắng của Lý thị, trong lòng hơi kinh ngạc, thầm nghĩ rốt cuộc bệnh tình của Bùi Thế Bạch nặng đến cỡ nào mà Lý thị lại lo lắng đến mất hồn như vậy.

Lão thái thái cho bà ta đứng dậy, bảo bà ta mau dẫn đường.

Trên đường đi Kỷ Thanh Thần đột nhiên có cảm giác không ổn, căn nhà này hình như cũ quá rồi thì phải. Lúc vào bên trong, nàng càng thêm nghi ngờ, tại sao cảm giác căn nhà này không chỉ cũ kỹ mà còn hơi hư hỏng.

Đại phu mà Bùi gia mời đến còn chưa rời đi, lúc lão thái thái vào phòng ông ta còn đang nói chuyện với quản gia, có vẻ đang nói chuyện dùng nhân sâm làm thuốc.

“Ta cũng biết nhân sâm ngàn năm thật sự rất khó tìm, nhưng bệnh của thiếu gia không thể không...”

Tấm rèm bị xốc lên, đại phu nhìn sang, thấy rõ người đi vào liền chắp tay lại: “Kỷ lão thái thái.”

Vị đại phu này cũng thường được Kỷ gia mời về xem bệnh, nên vừa nhìn thấy Kỷ lão thái thái đến ông ta lập tức vội vàng hành lễ. Lão thái thái gật đầu, nhẹ giọng nói: “Chu đại phu không cần đa lễ, bệnh tình của Bùi công tử thế nào rồi?”

Dù Chu đại phu không biết Kỷ lão thái thái và Bùi công tử có quan hệ gì, nhưng cũng không dám chậm trễ, lập tức nói rõ bệnh tình của Bùi Thế Trạch cho bà nghe. Lão thái thái nghe xong, trịnh trọng gật đầu, nói: “Ta đã phái người đem nhân sâm đến, mong Chu đại phu chờ một lát.” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  TY T và web t ytnovel.

Vừa nghe có nhân sâm ngàn năm, Chu đại phu và quản gia đều đồng loạt sửng sốt, sau đó là vui mừng. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  TY T và web t ytnovel.

Quản gia đang muốn đến cảm ơn thì lão thái thái đã đi vào trong phòng, hiển nhiên là muốn vào xem Bùi Thế Trạch. Kỷ Thanh Thần làm chiếc đuôi nhỏ đi theo sau bà vào trong, bên trong phòng rất yên tĩnh, nhưng mùi thuốc lại rất nồng.

Người hầu ở đầu giường nghe thấy tiếng động, xoay đầu nhìn, người trước mặt là một vị phu nhân ăn mặc trang trọng, nhưng gã không biết bà là ai, gã đang muốn mở miệng hỏi liền bắt gặp ánh mắt ngăn cản của Lý thị đang đứng phía sau.

Lão thái thái đi đến nhìn thiếu niên đang nằm trên giường, mặc dù hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, nhưng dung mạo lại vô cùng tuấn mỹ, khiến lão thái thái có hơi kinh ngạc.

Thật không công bằng, tại sao chàng sinh ra lại đẹp như vậy.

Kỷ Thanh Thần im lặng đứng bên cạnh giường nhìn Bùi Thế Trạch, mặc dù kiếp trước nàng đã gặp chàng rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu nàng được thấy Bùi Thế Trạch mười bốn tuổi. So với vẻ ngoài tuấn tú lạnh lùng trong tương lai, lúc này Bùi Thế Trạch ngược lại có nét mềm mại của thiếu niên, đây là lần đầu tiên nàng được thấy một Bùi Thế Trạch có nét mặt nhu hòa như vậy.

Trong lúc nhất thời, Kỷ Thanh Thần có chút ngây người.

“Bùi công tử đã hôn mê hai ngày rồi đúng không?” Lão thái thái quay đầu, hỏi Lý thị bên cạnh.

Kỷ Thanh Thần bước về trước một bước, đến gần hơn để nhìn Bùi Thế Trạch. Lần trước gặp chàng đeo mặt nạ, lần này không đeo nên nàng có thể nhìn được rõ ràng, nếu không phải chàng đang bệnh, sắc mặt có chút tái nhợt thì đúng là một thiếu niên môi hồng răng trắng.

Kiếp trước khi nàng làm linh hồn ở bên cạnh chàng, rất nhiều lần bị cái mặt lạnh như tiền của chàng dọa sợ, nhưng bây giờ sống lại lần nữa, không ngờ nàng lại có cơ hội thấy được Bùi Thế Trạch khi còn nhỏ.

Cũng không biết trong những năm tháng kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chuyện gì mà có thể làm cho thiếu niên đáng yêu trở nên cứng rắn lạnh lẽo đến thế. 

Nàng thở dài trong lòng, hoàn toàn quên mất Bùi Thế Trạch vừa lãnh khốc vừa tàn nhẫn của kiếp trước. Thay vào đó nàng cảm thấy đau lòng cho người trước mặt, cho thấy sắc đẹp có thể dễ dàng lừa được con người ta, dù già trẻ lớn bé gì thì cũng bị cho vào tròng hết.

Trong lúc hôn mê, lông mi chàng cứ liên tục run rẩy, lồng ngực khó khăn lên xuống, làm người khác cảm thấy cực kì đau lòng.

Kỷ Thanh Thần vươn tay, không phải nàng muốn nhân cơ hội này mà chiếm tiện nghi của người ta đâu, nàng chỉ muốn sờ trán chàng một cái, xem thử có nóng không thôi. Nhưng không ngờ nàng vừa duỗi bàn tay nhỏ ra, còn chưa chạm được mặt đã bị người còn đang hôn mê kia túm lại. ( truyện trên app T𝕪T )

Cùng lúc đó, đôi mắt người trên giường vẫn đang đóng chặt đột nhiên mở ra.

Đôi con ngươi kia sâu thẳm, nhưng lại như được phủ một tầng hơi nước, khi va phải ánh mắt nàng thì như tỏa ra ánh sáng. Có điều ánh mắt của chàng rất sắc bén, căn bản không giống một hài tử đáng yêu nàng vừa thấy.

Kỷ Thanh Thần bị người ta bắt tại trận, bị dọa đến quên phải hét lên, ngơ ngác nhìn chàng.

Nhưng một giây sau đó chàng lại nhắm mắt lần nữa, tốc độ nhanh đến nỗi nàng cho rằng sự việc vừa xảy ra chỉ là ảo giác.

Lão thái thái quay đầu liền nhìn thấy tôn nữ của mình đang đứng cạnh giường, cánh tay nhỏ còn bị người khác nắm lấy. Bà kinh ngạc, thấp giọng kêu: “Nguyên Nguyên.”

Kỷ Thanh Thần khóc không ra nước mắt quay đầu nhìn tổ mẫu, tên Bùi Thế Trạch này sao cứ nắm mãi không chịu buông vậy chứ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play