“Xảy ra chuyện gì thế?” Kỷ Bảo Cảnh có chút tức giận, phu xe sao lại lái bất cẩn như vậy!
“Đại tiểu thư, đột nhiên có người phóng ra chắn trước xe ngựa.” Phu xe cũng rất ủy khuất, xe ngựa đi không nhanh, nhưng người kia đột ngột vọt tới trước xe, gã chỉ có thể ghìm chặt dây cương lại.
Lúc này ngoài xe đột nhiên truyền đến tiếng hét: “Kỷ lão thái thái, ta là nhũ mẫu của phủ Định Quốc Công, nhận lệnh của phu nhân phủ Định Quốc Công tới đây mời ngài đến phủ một chuyến.”
Tuy giọng nói kia có chút già nua, nhưng lại vô cùng kiên quyết.
Định Quốc Công?
Kỷ Thanh Thần sửng sốt, nàng không biết tổ mẫu có quen với phu nhân phủ Định Quốc Công, nàng quay đầu nhìn về phía tổ mẫu liền nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của bà.
“Ngươi là ai mà dám cản xe ngựa của Kỷ gia? Người đâu, mau đuổi bà ta đi!” Người gác cổng của Kỷ gia thấy có người dám ở cửa cản đường xe của lão thái thái, lập tức lao đến muốn đuổi người.
“Kỷ lão thái thái, lão nô có đem thư của phu nhân đến.” Người bên ngoài xe lại hét lớn một tiếng, nhưng tiếng ồn xung quanh càng lớn hơn, có lẽ có người đến kéo bà ta đi. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web t ytnovel.
Lúc này lão thái thái mới nói: “Mau dừng tay.”
Bên ngoài nghe thấy lời bà liền dừng lại. Phụ nhân kia vội vàng chạy đến bên cạnh xe ngựa, đứng dưới cửa sổ gấp gáp nói: “Kỷ lão thái thái, lão nô mang đến thư viết tay của phu nhân phủ Định Quốc Công, đây là việc vạn bất đắc dĩ nên mới đến tận cửa tìm ngài.”
*vạn bất đắc dĩ: Cùng chẳng đã lắm, không làm gì khác hơn mới như thế.
Lão thái thái cười nhẹ một tiếng: “Ta thật sự không biết, phu nhân phủ Định Quốc Công sẽ có ngày cần đến sự giúp đỡ của ta ư?”
Lão thái thái có chút trào phúng, người ngoài xe nghe xong, nước mắt suýt nữa rơi xuống tại chỗ.
“Đã vậy thì người đưa thư cho ta xem, xem xong ta tự có quyết định.” Nào ngờ lão thái thái quay đầu nói.( truyện đăng trên app TᎽT )
Trên mặt phụ nhân lập tức lộ ra vẻ vui mừng, lấy một bức thư từ trong ngực áo ra. Kỷ Bảo Cảnh mở cửa sổ ra nhận thư giao cho lão thái thái.
Sau khi lão thái thái xem xong, lập tức cau mày lại, hỏi: “Hôm nay ngươi đến đây là vì chuyện gì?”
“Thiếu gia nhà lão nô đang lâm bệnh nặng, đã hôn mê hai ngày rồi, đại phu nói cần phải có nhân sâm ngàn năm làm thuốc, nhưng trong thành không tiệm thuốc nào có nhân sâm như thế. Lão nô đã phái người đến kinh thành tìm nhưng vẫn chưa về kịp, không còn cách nào khác nên phải mặt dày đến cầu xin lão thái thái.” Phụ nhân đương nhiên biết giá trị của nhân sâm ngàn năm, bà ta nói: “Đợi phủ Định Quốc Công gửi sâm đến lão nô sẽ lập tức trả cho ngài.”
“Đã hôn mê hai ngày?” Lão thái thái nói nhỏ, sau đó lại cất cao giọng: “Thiếu gia nhà ngươi là hài tử thứ mấy?”
“Thiếu gia nhà ta đích trưởng tôn của phủ Định Quốc Công, là trưởng tử của thế tử gia.” Phụ nhân vội nói.
Lão thái thái hơi nghĩ ngợi, sau đó nói với Kỷ Bảo Cảnh bên cạnh: "Bảo Cảnh, con đến đình viện của tổ mẫu, bảo Mẫu Đơn mở nhà kho và mang nhân sâm tới ngõ Ngô Đồng, ta sẽ tự mình đến đó xem sao.”
Kỷ Thanh Thần biết vị thiếu gia mà phụ nhân kia nói đến chính là Bùi Thế Trạch.
Chẳng trách lần trước khi lẻn vào phủ Đông chàng phải đeo mặt nạ, hóa ra là vì tổ mẫu và phu nhân phủ Định Quốc Công có quen biết, không chừng còn biết cả chàng. Vì sợ sẽ có người nhận ra nên chàng mới phải đeo mặt nạ.
“Tổ mẫu, nội tôn đi với tổ mẫu.” Kỷ Thanh Thần lập tức nói.
Lão thái thái không đồng ý: “Con và đại tỷ tỷ về trước đi, tổ mẫu sẽ quay về sớm thôi.”
“Tổ mẫu, nội tôn muốn đi, nội tôn muốn đi mà.” Kỷ Thanh Thần kéo tay lão thái thái không buông.
Kỷ Bảo Cảnh đang muốn khuyên nhủ nàng, thì nghe được lão thái thái nói: “Con đi cũng được, nhưng không cho phép nghịch ngợm.”
Kỷ Thanh Thần còn tưởng mình phải một khóc hai nháo mới được đi, không ngờ lão thái thái lại đồng ý nhanh như vậy. Sau đó Kỷ Bảo Cảnh xuống xe đi lấy nhân sâm, mà phụ nhân kia đã quay lại xe ngựa của phủ Định Quốc Công trở về.
Ngõ Ngô Đồng cách phủ của Kỷ gia một con đường, đi một lát đã đến. Kỷ Thanh Thần nhảy xuống xe, lúc này mới nhìn thấy rõ phụ nhân kia, mái tóc bà ta đã bạc, khuôn mặt phúc hậu, chỉ là vẻ mặt bây giờ có chút tái nhợt.
“Lão thái thái.” Phụ nhân thấy lão thái thái bước xuống xe, lập tức nghiêm túc hành lễ với bà.
Vừa nghe giọng, nàng đã đoán được thân phận của phụ nhân này, bà ta là nhũ mẫu của Bùi Thế Trạch, đã ở bên cạnh chàng khi chàng còn rất bé. Nhưng số mệnh của Lý thị không mấy tốt, con vừa sinh ra đã chết yểu, trượng phu lại không đáng tin, vốn đã bị trục xuất ra khỏi phủ, sau này lại buộc phải quay về.
Cũng may tuy Bùi Thế Trách là người lạnh lùng, nhưng những người đối xử với chàng thật lòng thật dạ thì chàng cũng sẽ đối tốt với người đó, không để người của mình phải thua thiệt.