Cuối cùng ngay cả Lý thị cũng đến giúp, nhưng Bùi Thế Trạch cứ giữ chặt cổ tay nàng không chịu buông ra, không ai dám đánh thức chàng, chỉ có thể bất lực nhìn lão thái thái.
Lão thái thái nhìn bộ dáng của cháu gái nhỏ, rồi lại nhìn người nằm trên giường, trong lòng bà rất bối rối.
"Lão thái thái, cái này…" Lý thị thấp giọng nói một câu, trong lòng có chút ngượng ngùng, nhưng công tử lại đang hôn mê, làm sao có thể nắm lấy cánh tay của tiểu cô nương chứ?
Kỷ Thanh Thần cũng tủi thân nha, nàng còn nghi ngờ Bùi Thế Trạch đang giả vờ hôn mê nữa kìa, vừa rồi tên sai vặt đến muốn gỡ tay chàng ra, nhưng không ngờ tên sai vặt càng dùng sức thì chàng càng nắm chặt. Đau đến mức nàng không kìm được mà bật khóc.
"Nguyên Nguyên, con quá nghịch ngợm rồi." Lão thái thái nhịn hồi lâu mới nói ra những lời này.
"Thôi đi, tạm thời đừng cử động, tuy bây giờ y đang hôn mê, nhưng ngươi càng gỡ tay ra thì y càng nắm chặt hơn." Lão thái thái nói. Người đang hôn mê trong vô thức nắm giữ một thứ gì đó, thì sẽ không buông tay.
Hơn nữa cổ tay của Kỷ Thanh Thần bị nắm đến đỏ bừng, dấu vết đặc biệt rõ ràng trên cánh tay trắng nõn của tiểu cô nương. Lão thái thái cũng cảm thấy đau lòng cho cháu gái, nhưng sợ đôi bên lôi kéo, sẽ làm bị thương Kỷ Thanh Thần. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web t ytnovel.
"Nguyên Nguyên, con ngồi đây một lát, chờ ca ca tỉnh lại sẽ buông tay con ra." Lão thái thái chỉ có thể an ủi cháu gái.
Kỷ Thanh Thần bĩu môi, vẻ mặt không cam lòng, nhưng lại không thể làm gì được.
Cuối cùng, tên sai vặt của Bùi Thế Trạch sợ nàng đứng sẽ mỏi, nên ôm nàng ngồi ở mép giường. Có lẽ lúc này chàng mơ hồ cảm giác được không có người tranh giành thứ mềm mại trong tay chàng nữa, bàn tay Bùi Thế Trạch luôn nắm chặt dần dần thả lỏng hơn.
Chắc bởi vì Kỷ Thanh Thần ngồi gần, mùi sữa nhàn nhạt của tiểu hài tử lặng yên quẩn quanh người chàng, khiến chàng thả lỏng đôi mày đang nhíu chặt.
Bởi vì Kỷ Thanh Thần ngồi ở mép giường, nên có thể cẩn thận mà nhìn kỹ dung mạo của chàng. Mặc dù kiếp trước nàng đã nhìn rất nhiều lần, nhưng nàng chưa từng nhìn thấy Bùi Thế Trạch khi mười bốn tuổi, nên nàng có chút tò mò.
Vừa rồi chàng đột nhiên mở mắt, sự lạnh lùng trong mắt tràn ra, thật sự khiến nàng bị dọa sợ.
Nhưng bây giờ chàng đã nhắm mắt lại, không có ánh mắt lạnh lùng đó, chỉ nhìn ngũ quan của chàng, cũng có thể thấy chàng thực sự rất tuấn mỹ. Nàng cũng tự cho mình là người hiểu biết rộng rãi, dù sao khi nàng còn là một linh hồn, nàng đã đi theo người trước mặt, tất cả mọi nơi trong kinh thành nàng đều đi qua. Nhưng trong số những người nàng gặp, có thể sánh vai với chàng, lại không có người nào làm được. ( truyện trên app T𝕪T )
Ở khoảnh khắc chàng bước lên đỉnh cao, quyền khuynh triều dã, quyền thế trong tay chàng khiến mọi người phải ngẩng cao đầu lên nhìn, gần như hòa hợp với dung mạo tuyệt trần làm cho sức mạnh càng tăng thêm. Một nam tử hai mươi tuổi, đang ở độ tuổi đẹp đẽ nhất, địa vị lại cao, chính là một huyền thoại sống trong lòng người khác, cho nên mỗi hành động của chàng, đều trở thành câu chuyện trà dư tửu hậu của người khác.
Chỉ là sau này truyền ra tin đồn rằng chàng là người thủ đoạn tàn nhẫn, dần dần không còn ai dám bàn luận trước mặt mọi người nữa. Chỉ là có một số việc, muốn ngăn cũng không ngăn lại được.
Ví dụ như tại sao chàng lại trì hoãn việc kết hôn, lý do được lưu truyền rộng rãi nhất về việc tại sao chàng không kết hôn là vì ở phương diện đó chàng…
Mặt Kỷ Thanh Thần hơi đỏ ửng, nàng đang suy nghĩ lung tung cái gì đâu không hà.
Nhưng lúc đó nàng cũng chỉ là một tia hồn phách, chỉ có thể ở bên cạnh chàng, dù sao nàng cũng cần được ngọc bội trên người chàng nuôi dưỡng. Vì vậy, dù có cẩn thận đến đâu, nàng vẫn luôn thấy những thứ không nên thấy...
Đột nhiên, bên ngoài có động tĩnh, cuối cùng Kỷ Thanh Thần ngăn lại những suy nghĩ ngày càng thái hóa trong đầu mình, quay đầu nhìn sang.
Là Kỷ gia sai người đến đưa nhân sâm, đợi Chu đại phu mở hộp ra, nhìn thấy củ nhân sâm to gần bằng cánh tay đứa trẻ, vô cùng vui mừng, liên tục nói: “Bây giờ có nhân sâm này làm thuốc dẫn, nhất định làm giảm triệu chứng trong cơ thể công tử rồi."
Khi nghe đại phu nói lời này, người xung quanh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy để nha hoàn mang đi sắc thuốc hay sao?" Quản sự dò hỏi một câu.
Nhưng Chu đại phu lập tức xua tay nói: "Dùng nhân sâm này làm thuốc không dễ, tốt nhất là ta nên tự sắc thuốc."
Sắc mặt quản sự dịu lại, thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ muốn nhờ Chu đại phu hướng dẫn nha hoàn sắc thuốc, không nghĩ đến Chu đại phu lại tự mình đi nấu, điều này khiến người khác yên tâm hơn.
Lý thị thấy sắc mặt lão thái thái có vẻ mệt mỏi, trong lòng cũng có chút áy náy, dù sao bà ta cũng đã chờ ở cửa đến khi thấy xe ngựa của lão thái thái, bà ngồi xe cả ngày cũng đã mệt, còn mời bà đi thêm một chuyến đến đây. Vì thế bà ta mời lão thái thái đến giường La Hán ở gian phía đông bên ngoài nghỉ tạm, còn sai nha hoàn đi hầm tổ yến.