Lão thái thái sợ hãi đứng lên, thấy hai người chỉ ngã lên gối mới sờ ngực thở phào một hơi, bà chỉ vào Kỷ Thanh Thần: “Còn nghịch ngợm nữa thì ta sẽ không dẫn con theo.”
Sau khi bị mắng, cuối cùng Kỷ Thanh Thần cũng chịu ngoan ngoãn lại.
Có điều sau khi ngồi xuống, nàng đột nhiên phát hiện những hành động của mình ngây thơ y như hài tử năm tuổi vậy. Kỷ Thanh Thần nhìn hai người xinh đẹp bên cạnh, một người là tổ mẫu hết mực yêu thương nàng, là một cây đại thụ giúp nàng che gió che mưa, người còn lại chính là vị tỷ tỷ luôn luôn che chở nàng.
Có lẽ bởi vì có hai người bọn họ ở đây, nên nàng mới sống một cách vô tư như vậy. Một cuộc sống thoải mái mà trước đây chưa từng có.
Mặc dù sáng sớm phải đi chùa Đại Từ, nhưng tối đó Kỷ Thanh Thần vì quá hưng phấn nên ngủ không được, Bồ Đào ở bên cạnh vất vả cả đêm mới dỗ được tiểu thư của mình đi vào giấc ngủ.
Vì buổi tối đã chuẩn bị y phục kĩ càng từ trước, nên khi nàng vừa ngủ dậy, nha hoàn liền mang y phục đến thay cho nàng. Y phục nàng chọn có màu hồng nhạt, chiếc váy nhỏ thêu một đóa hoa tường vi nở rộ, bên hông đeo thắt lưng màu trắng bạc, đính bên trên là dãy hồ điệp xinh đẹp. Anh Đào để nàng ngồi ở trước gương, sau đó mở rương trang sức tìm tới tìm lui, cuối cùng tìm được một cây trâm cùng màu với y phục, Anh Đào ở phía giúp nàng búi một cái búi tóc hình nụ hoa, sau đó cài trâm lên. Sau khi làm xong mọi thứ, nhìn Kỷ Thanh Thần cứ như thật sự biến thành một đóa hoa hồng nhỏ đáng yêu. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web t ytnovel.
Anh Đào lại đeo thêm cho nàng chiếc vòng cổ khảm ngọc, lúc này mới xem như chuẩn bị xong.
Khi Kỷ Thanh Thần ra ngoài thì đúng lúc Kỷ Bảo Cảnh cũng dẫn nha hoàn đi đến, đình viện của nàng ấy cách chỗ này không xa. Mặc dù Kỷ Thanh Thần ở cùng lão thái thái, nhưng lâu lâu nàng cũng chạy qua đình viện của Kỷ Bảo Cảnh ở mấy hôm rồi về.
Kỷ Bảo Cảnh nắm chặt tay nàng, nhìn nàng từ trên xuống dưới, thấy muội muội ăn mặc xinh đẹp đáng yêu mới gật đầu.
“Chùa Đại Từ là chùa có tiếng tăm, rất nhiều người đến đó bái phật, nên hôm nay muội nhất định phải ngoan ngoãn có biết chưa.” Kỷ Bảo Cảnh dịu dàng dặn dò.
Kỳ Thanh Thần hiểu rõ, dù sao nàng cũng không phải hài tử năm tuổi thật. Ở kiếp trước, nàng từng nghe qua rất nhiều vụ hài tử bị mất tích trong chùa, sau này điều tra mới phát hiện có bọn buôn người chuyên chờ ở chùa miếu, nhìn thấy hài tử nào đẹp mắt liền dụ dỗ rồi bắt đi.
Thế giới này lớn như vậy, hài tử một khi bị lừa đi bán, nếu muốn tìm về thì không phải chuyện dễ.
Vậy nên Kỷ Thanh Thần trịnh trọng gật đầu, tỏ vẻ nàng nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Sau khi ăn sáng xong, Kỷ Bảo Nhân như thường lệ đến học đường, vì nàng ấy phải đi học nên không thể cùng lão thái thái đi chùa Đại Từ. Trước khi đi, vẻ mặt nàng ấy rất tiếc nuối, ngược lại sắc mặt Kỷ Bảo Phù thì vẫn bình thường, không nhìn ra mất mát hay buồn bã.
Sau khi bị Kỷ Thanh Thần cho ăn trái đắng, bây giờ Kỷ Bảo Phù đã trở nên rất cẩn thận.
Lần này ít người nên sau khi ra cửa, lão thái thái để hai tôn nữ ngồi trên xe ngựa phía trước, người hầu thì ngồi ở xe ngựa phía sau. Đợi tất cả đều ngồi vào xe liền đi ra khỏi thành.
Xe ngựa đúng lúc đi qua con đường phồn hoa trong thành, lúc này chợ sáng chỉ vừa mở, trên đường lớn đủ loại âm thanh rao hàng vang lên, ở mấy quán mì hoành thánh ven đường, phu thê lão bản* đang tất bật nấu nướng, mùi thơm cứ luôn phảng phất trong không khí. Bên kia đường là một sạp hàng bánh bao, bên trên bày ra đủ loại vỉ hấp, vừa mở ra một cái, hơi nóng và hương thơm đua nhau tràn ra ngoài. Cạnh hên còn đặt thêm mấy ấm trà, mua một chiếc bánh bao cùng với một tách trà xong, không ít người liền đứng tại quầy bắt đầu ăn.
*Ông bà chủ quán.
Kỷ Thanh Thần phấn khích nhoài người ra cửa sổ nhìn, Kỷ Bảo Cảnh tưởng rằng nàng thích mấy món đồ chơi bán bên ngoài, liền an ủi nói: “Nếu như phụ thân đồng ý, thì tết Đoan ngọ tỷ sẽ dẫn muội đi chơi nhé, đến lúc đó có nhiều thứ thú vị lắm.”
Mãi cho đến tám tuổi Kỷ Bảo Cảnh mới có được người muội muội đầu tiên, nên trong tám năm đó Kỷ Diên Sinh xem nàng ấy như viên ngọc quý cần phải bảo vệ trong lòng bàn tay, ra ngoài đều dẫn nàng ấy theo cùng, còn cõng nàng ấy ở trên vai mà đi dạo. Nhưng sau này nàng ấy lớn dần, không thể thường xuyên ra ngoài được nữa.
Ngược lại Kỷ Thanh Thần vẫn còn nhỏ, sẽ không hà khắc như thế. Vì vậy có thể ra ngoài chơi, Kỷ Bảo Cảnh cũng sẽ không phản đối.
Chùa Đại Từ ở giữa sườn núi, bọn họ ra khỏi thành lại phải đi thêm một canh giờ đến dưới chân núi, đường lên núi có chút xóc nảy, nên xe ngựa bắt buộc phải đi chậm lại.