Lão thái thái thở dài, nói: “Bây giờ trong hậu viện này không có nữ chủ nhân con cũng biết rồi đúng chứ? Nào có quan lớn nào cả ngày ở trong hậu viện, những chuyện như dạy dỗ con cái này đều là trách nhiệm của những lão già như ta.”
Kỷ Diên Sinh cũng cười nói: “Mẫu thân, con đã đồng ý sẽ tục huyền rồi, ngài đừng trách móc con nữa mà.”
“Bảo Phù tuổi còn nhỏ nên ta tạm tin nàng ấy chỉ là do bị dạy dỗ sai lệch, nhưng chuyện lần này Vệ thị nhất định phải bị phạt.” Lần này lão thái thái đã hạ quyết tâm, Vệ thị đã phá hỏng chuyện hôn nhân của Kỷ Diên Sinh một lần rồi, lần này trước khi con dâu mới vào cửa bà phải nhổ tận gốc cái mầm họa kia mới được.
Vẻ mặt Kỷ Diên Sinh cứng đờ, biểu cảm lộ ra chút khó xử. Không phải ông ấy không nỡ trừng phạt Vệ thị, nhưng hiện tại nàng ta đang mang thai, vì thế ông ấy bèn nói: “Chi bằng con cấm túc nàng ta ở đình viện, bắt nàng chép nữ tắc* có được không?”
*Nữ Tắc (女则 ) có nghĩa là “quy tắc cho phụ nữ” hoặc “nguyên tắc dành cho phụ nữ”. Nó đề cập đến các quy tắc, nguyên tắc và hướng dẫn về cách phụ nữ nên hành xử, cư xử và thể hiện đạo đức trong gia đình và xã hội, bao gồm các quy tắc về lòng hiếu thảo, sự chung thuỷ, tôn trọng chồng và gia đình chồng, đạo lý gia đình và nhiều khía cạnh khác.
“Chỉ là một thiếp thất, chép nữ tắc làm gì chứ.” Lão thái thái cười khinh thường, xoay xoay chiếc vòng phật châu trong tay, thản nhiên nói: “Đúng lúc ta có một quyển kinh thư, để cho nàng ta chép đi, đừng suốt ngày cho nàng ta chép những thứ vô dụng.” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web t ytnovel.( truyện đăng trên app TᎽT )
Đối với những lời này của lão thái thái, Kỷ Diên Sinh hiển nhiên không có ý kiến gì.
*
Sau khi phủ Tĩnh Vương viết thư đồng ý, lão thái thái lập tức mời bà mai trong kinh thành đến nhà họ Tăng cầu hôn. Hai nhà cùng nhau trao đổi canh thiếp*, vào ngày thứ hai Hàn thị liền cho người mang canh thiếp gửi trở lại.
*Đại khái là tờ giấy đính kèm trong lễ vật hỏi cưới, vì theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi “bát tự thiếp” cho nhau, hay còn gọi là “canh thiếp” để xem xem có hợp tuổi hợp mệnh hay không.
Hòa thượng Huệ Tể ở chùa Đại Từ là một đại sư nổi danh gần xa, lần này vì để mọi chuyện xảy ra ổn thỏa nên lão thái thái đặc biệt phái người đến chùa Đại Từ, muốn ông ta giúp mình xem qua canh thiếp.
Sau khi nhận được sự đồng ý của đại sư, lão thái thái liền muốn đích thân mang canh thiếp đến chùa.
Vừa nghe lão thái thái muốn đi chùa Đại Từ, Kỷ Thanh Thần như được sống lại. Mấy tháng nay nàng đều ở trong nhà, tuy cũng được ra khỏi cửa, nhưng chỉ đi từ phủ Tây sang phủ Đông thôi, không thể nói là được ra ngoài. Nên sau khi thích ứng được với cuộc sống của một hài tử năm tuổi, nàng đã sắp không an phận nổi, vẫn luôn muốn được đi ra ngoài xem phong cảnh ở bên ngoài ra sao.
“Tổ mẫu, nội tôn nghe nói chùa Đại Từ rất xa, hay là tổ mẫu dẫn nội tôn và đại tỷ tỷ theo đi, đường xa như vậy, nếu có nội tôn và đại tỷ tỷ nói chuyện thì tổ mẫu sẽ đỡ buồn chán hơn đó ạ.” Kỷ Thanh Thần nói, còn duỗi bàn tay nhỏ của mình ra, liên tục xoa bóp lên cánh tay của lão thái thái.
Lão thái thái một bên hưởng thụ sự hầu hạ của cháu gái, một bên nghe cái miệng nhỏ nhắn kia ríu rít không ngừng, cười nói: “Nguyên Nguyên đã nói như vậy rồi, sao ta có thể để con ở nhà được đây?”
“Đúng vậy ạ, không những có thể nói chuyện, Nguyên Nguyên còn có thể giúp tổ mẫu xoa bóp vai nữa này.” Nàng đứng sau lưng lão thái thái, bàn tay nhỏ nhắn đặt trên vai bà, liên tục ấn vai xoa bóp.
Ngược lại với Kỷ Thanh Thần, Kỷ Bảo Cảnh ở đối diện một mực cúi đầu thêu khăn tay, nghe được giọng điệu lấy lòng của muội muội thì khẽ bật cười.
Kỷ Thanh Thần giậm đôi chân ngắn của mình lên giường La Hán* một cái, vội vàng nói: “Đại tỷ đừng ngắt lời muội mà!”
*Giường La Hán:
“Tỷ chỉ cười thôi mà, có ngắt lời muội đâu?” Vẻ mặt Kỷ Bảo Cảnh có chút ủy khuất, nàng ấy không cố ý muốn cười Kỷ Thanh Thần, chỉ là nàng ấy nhịn không được.
Sau đó bả vai Kỷ Bảo Cảnh lại không ngừng run rẩy, cười đến nỗi tay cầm kim khâu cũng run lên.
“Đại tỷ tỷ, uổng công muội còn xin tổ mẫu dẫn tỷ đi cùng.” Kỷ Thanh Thần bĩu môi, không vui nói.
Lão thái thái thuận theo lời nàng, cố ý hỏi: “Tổ mẫu chỉ dẫn Thanh Thần, không dẫn tỷ tỷ của con? Việc này không phải là không được.”
“Không dẫn đại tỷ theo?” Kỷ Thanh Thần chớp chớp mắt, tăng thêm lực xoa bóp, cười phá lên nói: “Bỏ đi, nội tôn không so đo với đại tỷ tỷ, tổ mẫu vẫn nên dẫn theo tỷ ấy đi ạ.”
“Được.” Lão thái thái gật đầu.
Kỷ Bảo Cảnh phối hợp đặt kim thêu xuống, thở dài nhìn Kỷ Thanh Thần: “Cảm ơn Thất tiểu thư đã thương tình.”
Kỷ Thanh Thần nghiến răng, quên đi, không nhịn được nữa, nàng nhảy người vồ tới, nhào vào lòng Kỷ Bảo Cảnh, hai người đồng loạt ngã lên chiếc gối lớn thiêu hình hoa mộc lan trên giường La Hán.