“Thất muội muội.” Kỷ Bảo Phù mê mang nhìn Kỷ Thanh Thần, trong mắt dần lộ ra một tia sợ hãi.
Kỷ Thanh Thần nhẹ nhàng cười một tiếng, duỗi bàn tay nhỏ ra sờ lên bím tóc trên vai của Kỷ Bảo Phù, chậc, ướt hết cả rồi, xem ra vì để phụ thân đau lòng mà vị tỷ tỷ này tìm cũng không ít cách nhỉ. Chắc lại là ý của Vệ di nương rồi, dẫu sao trong việc tranh giành sủng ái thì nàng ta luôn có thể nghĩ ra đủ cách.
Kỳ Bảo Phù nhìn Kỷ Thanh Thần đang mỉm cười ngọt ngào, nhớ lại lời của nàng vừa nãy liền không nhịn được lui về sau, thế nhưng bím tóc của Kỷ Bảo Phù đang ở trong tay Kỷ Thanh Thần, vừa lui một bước như thế bím tóc liền bị kéo đau, Kỷ Bảo Phù kêu lên một tiếng.
Ký Thanh Thần lập tức buông tay, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đầy vẻ sửng sốt: “Lục tỷ tỷ, sao đột nhiên tỷ lui lại thế? Tỷ có bị thương không?”
Giọng nói của nàng ngọt ngào đáng yêu, nhưng Kỳ Bảo Phù càng nghe càng thấy sợ hãi.
“Thất muội muội, lời vừa nãy của muội có ý gì?” Tim Kỷ Bảo Phù đang đập rất nhanh, nhưng vẫn cố gắng lên tiếng hỏi.
Ngược lại với Kỷ Bảo Phù, đôi môi nhỏ hồng hào của Kỷ Thanh Thần hơi nhếch lên, nở một nụ cười ngọt ngào: “Không có ý gì cả, chỉ muốn khuyên Lục tỷ tỷ sau này đừng làm những chuyện hại mình hại người như thế nữa thôi.” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web t ytnovel.
“Muội...” Kỷ Bảo Phù không ngờ nàng sẽ nói như vậy, mặt lập tức biến sắc.
Đúng lúc này Bồ Đào và Anh Đào bưng nước nóng quay về, Bồ Đào nhìn hai vị tiểu thư đang đứng, lập tức nói: “Lục tiểu thư, nô tỳ đã nói với nha hoàn của tiểu thư quay về lấy y phục mới cho tiểu thư rồi ạ.”
Anh Đào cầm khăn nhúng vào chậu nước, đi đến rồi cười nói: “Lục tiểu thư, nô tì giúp người lau mặt nhé.”
Kỷ Thanh Thần lui về sau một bước để Anh Đào và Bồ Đào đến cởi y phục cho Kỷ Bảo Phù. Nàng ngồi xuống chiếc ghế tròn bên cạnh, đôi chân ngắn mũm mĩm giữa không trung nhẹ nhàng đung đưa, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, còn đặc biệt quay sang dặn dò: “Anh Đào, ngươi mau buộc bím tóc lại cho Lục tỷ tỷ đi, tóc tỷ ấy rối hết cả rồi.”
“Nô tì biết rồi thưa tiểu thư.” Anh Đào đáp, nhanh chóng cởi bím tóc đã rối của Kỷ Bảo Phù ra, sau đó cẩn thận buộc lại lần nữa.
Kỷ Bảo Phù không dám ngẩng đầu nhìn Kỷ Thanh Thần, thân thể cứ luôn run rẩy, Bồ Đào nhìn thấy liền cho rằng nàng ấy lạnh, hỏi: “Lục tiểu thư, hay để nô tì lau tay cho người nhé.”
Thế nhưng Kỷ Bảo Phù lại bị dọa, nàng ấy nhìn Kỳ Thanh Thần đang giả bộ ngốc nghếch kia chằm chằm, còn tưởng rằng mình thông minh có thể đem người khác ra đùa giỡn trong lòng bàn tay. Nhưng hôm nay nàng ấy mới phát hiện, thật ra mình mới chính là kẻ đần độn nhất.
Những lời lúc nãy Kỷ Thanh Thần đều dùng giọng nói vui vẻ ngọt ngào để nói, nhưng so với lúc nàng dùng giọng điệu tức giận còn khiến Kỷ Bảo Phù sợ hãi hơn.
Không lâu sau nha hoàn của Kỷ Bảo Phù cầm y phục mới quay lại. Kỷ Thanh Thần gặp nha hoàn kia liền nói: “Bồ Đào, Anh Đào, nha hoàn của Lục tỷ tỷ về rồi, chúng ta ra ngoài trước để Lục tỷ tỷ còn thay y phục.”
Bồ Đào đáp vâng, đúng lúc Anh Đào cũng buộc xong tóc cho Kỷ Bảo Phù, hai người thu tay lại chuẩn bị lui ra ngoài.
Kỷ Thanh Thần từ trên ghế tròn nhảy xuống, nhưng không xoay người ra cửa mà bước hai bước đến trước mặt Kỷ Bảo Phù, hai cánh tay mũm mĩm vòng ra phía sau, cơ thể nghiêng về phía trước nhìn Kỷ Bảo Phù, ôn hòa nói: “Lục tỷ tỷ à, những lời muội nói với tỷ, tỷ nhất định phải để trong lòng đấy.”
Nếu không thì lần sau mọi chuyện sẽ không chỉ đơn giản như thế đâu.
Kỳ Bảo Phù mở to hai mắt, suy cho cùng nàng ấy chỉ là một hài tử mười sáu tuổi, nhìn thấy muội muội thay đổi tựa như biến thành người khác như thế, biểu tình sợ hãi không khống chế được mà lộ ra hết.
Kỳ Thanh Thần nói xong liền xoay người dẫn hai nha hoàn của mình rời đi.
Lúc này lão thái thái của bọn họ vẫn chưa dùng bữa sáng, hình như là muốn chờ các nàng Kỷ Thanh Thần ra ngoài rồi cùng đi.
Kỷ Thanh Thần đi đến trước gian phòng, Kỷ Bảo Nhân liếc nhìn phía sau nàng, hỏi: “Nguyên Nguyên, sao chỉ có một mình muội?”
“Lục tỷ tỷ đang thay y phục, muội sợ nếu muội ở bên trong thì tỷ ấy sẽ xấu hổ.” Kỷ Thanh Thần nghiêng cái đầu nhỏ, hồn nhiên nói.
Lão thái thái khôi phục lại vẻ mặt bình thường, khẽ cười rồi nhẹ nhàng quở trách: “Hài tử này, nghịch ngợm quá.”
Sau khi ăn sáng xong, Kỷ Bảo Nhân và Kỷ Bảo Phù đi học. Kỷ Bảo Cảnh thì dẫn Kỷ Thanh Thần đến đình viện* của mình. Lão thái thái giữ Kỷ Diên Sinh lại, dứt khoát hỏi: “Con cứ để chuyện này kết thúc như vậy sao?”
*Đình viện là một thuật ngữ trong văn hóa Trung Quốc, đề cập đến một khuôn viên hoặc khu định cư thuộc sở hữu hoặc quyền kiểm soát của một gia đình quý tộc hoặc quan lại. Nó thường bao gồm tòa nhà chính, sân trước và sân sau, các phòng ngủ, phòng khách, phòng làm việc và các công trình khác.
“Mẫu thân, sau này con sẽ dạy dỗ Bảo Phù thật tốt.” Kỷ Diên Sinh bảo đảm nói, dù sao cũng là hài tử của mình, mặc dù tuổi còn nhỏ và có chút lệch lạc, nhưng vẫn còn cơ hội để giáo dục.