Vệ di nương trong lòng càng nghe càng sợ hãi, sắc mặt tái nhợt không còn một giọt máu, thậm chí cả cơ thể cũng bắt đầu khẽ run lên. Kỷ Diên Sinh chưa bao giờ nổi giận với nàng ta như vậy, thì ra lúc trước thất tiểu thư là bởi vì nguyên nhân này nên mới đánh nhau, khó trách đã lâu như vậy mà ông ấy không đến đình viện của nàng ta, hóa ra trong lòng ông ấy là đang tức giận.
Nàng ta lập tức quỳ xuống đất, khóc lóc nói: ''Nhị gia nói như vậy không phải là buộc tội chúng ta quá oan ức sao. Thất tiểu thư đánh nhau với người khác, Bảo Phù liền chạy về muốn tìm thuốc mỡ cho thất tiểu thư, nhưng khi đó Bảo Phù không thể tìm thấy thuốc, vì vậy đã để cho nha hoàn tìm, tìm rất lâu mới có được. Đây là một phần tấm lòng của Bảo Phù đối với thất tiểu thư mà, nhưng bây giờ lại bị, lại ..."
Vệ di nương quỳ trên mặt đất, cả người một chút sức lực cũng không có liền ngất đi.
Kỷ Bảo Phù ở bên kinh hãi hét lớn rồi lao tới, các nha hoàn bên cạnh cũng lo lắng sợ hãi tiến tới vây quanh.
"Phụ thân, Di nương còn đang mang thai mà." Kỷ Bảo Phù thấy Kỷ Diên Sinh vẫn đứng yên, nàng ấy quay đầu lại nhìn ông ấy vừa khóc vừa nói lớn.
Kỷ Diên Sinh lúc này mới bước tới bế Vệ di nương lên.
Ông ấy còn phái người đi tìm đại phu, Đào Hoa Các lúc này trở nên hỗn loạn, ngay cả lão thái thái cũng nghe được tin tức. Tuy nhiên, bà không quan tâm, bà chỉ lo dỗ dành Kỷ Thanh Thần thay áo trong rồi lên giường đi ngủ.
Ngày hôm sau, Kỷ Bảo Nhân tới thỉnh an lão thái thái, nàng ấy vừa nhìn thấy Kỷ Thanh Thần liền lập tức hỏi: "Nguyên Nguyên, muội có nghe thấy không?"
Kỷ Thanh Thần biết nàng ấy muốn nói gì, nhưng lại giả vờ không hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của nàng tỏ vẻ khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì sao ạ?" Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web t ytnovel.
“Nửa đêm hôm qua, Đào Hoa Các lại đi tìm đại phu.” Kỷ Bảo Nhân thì thầm vào tai nàng.
Kỷ Thanh Trần trong lòng cười thầm, thì ra Ngũ tỷ này của nàng cũng thích hóng chuyện đến vậy. Nàng có chút kinh ngạc hỏi: "Ngũ tỷ, sao tỷ biết vậy?"
"Tỷ tình cờ nghe được nhũ mẫu cùng bà tử nói chuyện." Kỷ Bảo Nhân khẽ mỉm cười.
Trong lúc hai người đang thì thầm thì Kỷ Bảo Cảnh đi tới, thấy Kỷ Bảo Nhân cười nói vui vẻ, nàng ấy liền hỏi: “Hai tiểu nha đầu, nói gì mà vui vẻ thế?”
Kỷ Bảo Nhân lập tức mím chặt môi, nàng ấy có hơi sợ hãi với đại tỷ của mình, đương nhiên không phải là vì Kỷ Bảo Cảnh tức giận với nàng ấy, chỉ là tam tỷ với đại tỷ trước giờ không mấy hòa hợp với nhau nên nàng ấy đương nhiên có chút sợ đại tỷ.
Nhưng Kỷ Thanh Thần lại không hề sợ hãi, nàng đưa bàn tay nhỏ nhắn đầy thịt ra vẫy tay ra hiệu. Khi Kỷ Bảo Cảnh nghiêng người, nàng liền kể cho nàng ấy nghe những gì Kỷ Bảo Nhân đã nói vừa rồi. Vừa nghe xong, Kỷ Bảo Cảnh đưa ngón tay búng vào trán nàng, mỉm cười dịu dàng nói: "Tiểu tinh nghịch."
Kỷ Bảo Nhân nhìn dáng vẻ dịu dàng của đại tỷ, trong lòng liền ngơ ngác.
Không lâu sau, Kỷ Bảo Phù cùng Kỷ Diên Sinh đi tới. Kỷ Thanh Thần nhìn trên người của Kỷ Bảo Phù có chút ẩm ướt, nàng đoán hôm nay bên ngoài sương mù khá dày đặc, có vẻ nàng ấy đã ở bên ngoài từ rất lâu rồi.
Tâm tình của Kỷ Diên Sinh vốn đã không tốt, hôm qua ông ấy vừa khiển trách Vệ di nương một trận, nhưng không ngờ nàng ta lại động thai. Đã thế, hôm nay vừa mới đi ra khỏi cửa chuẩn bị tới gặp lão thái thái thỉnh an thì thấy Kỷ Bảo Phù đang đợi mình trước cửa đình viện, quần áo trên người đã ướt hơn một nửa.
Lúc lão thái thái đi ra thì đã thấy mọi người đến đông đủ hết rồi, bà cũng làm như không thấy Kỷ Diên Sinh và Kỷ Bảo Phù, bà chỉ quay sang nói với Kỷ Bảo Cảnh: “Con bảo các muội muội tới dùng bữa đi, chắc các con cũng đều đói bụng hết rồi.”
"Ngài, Bảo Phù sáng nay tới đây là muốn nhận lỗi với Nguyên Nguyên." Kỷ Diên Sinh vẫn là không đành lòng, dù sao đứa nhỏ này sáng sớm đã đợi ở cửa đình viện, cũng nên cho nàng ấy một cơ hội thừa nhận lỗi lầm của mình.
Lão thái thái quay người lại, nhìn Kỷ Bảo Phù từ trên xuống dưới, nhàn nhạt nói: "Lục tiểu thư làm sai gì sao?"
Lão thái thái trước giờ không thích nàng ấy, cũng chưa bao giờ dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với nàng ấy, cơ thể Kỷ Bảo Phù khẽ run lên, môi của nàng ấy vốn hồng hào giờ chuyển sang tím, nhưng nàng ấy vẫn run run nói: “Tổ mẫu, đáng lẽ hôm qua con không nên nói lung tung với thất muội. Nguyên Nguyên, tỷ xin lỗi."
Nói đến đây, cơ thể nàng ấy run rẩy, lão thái thái quay đầu đi, không nhìn thèm nàng ấy một cái. ( truyện trên app T𝕪T )
Cuối cùng vẫn là Kỷ Diên Sinh mở miệng nói: "Nguyên Nguyên, lục tỷ của con đã biết lỗi rồi, con có thể tha lỗi cho tỷ con được không?"
Kỷ Thanh Thần nhìn Kỷ Bảo Phù giống như một quả cà tím bị dập vậy, đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Kỷ Bảo Phù trong bộ dạng đáng thương như vậy, nhưng nàng lại không có chút gì cảm thông với nàng ấy cả. Nếu nàng ấy không nảy sinh lòng dạ xấu xa như vậy thì cũng không rơi vào hoàn cảnh như hôm nay.
Đề phòng còn hơn không, nếu như vẫn còn là Kỷ Thanh Thần ngày trước thì e rằng đã bị nàng ấy lừa rồi, như vậy sẽ khiến nàng phản đối chuyện Kỷ Diên Sinh tục huyền, cuối cùng thì vướn vào mấy lời không hay rồi.
Cho nên trên đời này đều có nhân quả. Gieo nhân nào thì gặt quả nấy.
Kỷ Thanh Thần nhẹ nhàng mỉm cười, đôi mắt nàng sáng như sao, nhưng là một loại ánh sáng khác. Nàng tiến về phía trước hai bước rồi đi tới trước mặt Kỷ Bảo Phù, nàng vươn bàn tay nhỏ nhắn đầy thịt của mình nắm lấy tay Kỷ Bảo Phù, nhẹ nhàng nói: "Muội đương nhiên không có giận lục tỷ, sau này chúng ta vẫn là tỷ muội tốt nha."
Kỷ Diên Sinh nhìn nàng hiểu chuyện như vậy, trong lòng vô cùng mãn nguyện, ông ấy đưa tay vuốt tóc nàng, nói: “Nguyên Nguyên ngoan quá.”
Khuôn mặt trắng như tuyết của Kỷ Thanh Thần càng cười vui vẻ hơn, nói: "Phụ thân, cả người lục tỷ ướt hết rồi, con đưa tỷ vào lau khô ạ."
Những lời này làm Kỷ Diên Sinh càng hài lòng hơn, ông ấy không khỏi nghĩ, Nguyên Nguyên không hổ danh là con gái ông ấy, tuy còn nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện. Trong lòng ông ấy thầm thở dài, đứa con do Vệ di nương nuôi dưỡng cuối cùng cũng không thể sánh được.
Kỷ Thanh Thần chủ động nắm tay Kỷ Bảo Phù đi vào trong, Bồ Đào và Anh Đào cũng đi vào theo, nhưng liền bị nàng lệnh cho một người bưng chậu nước, một người đi lấy khăn.
Chỉ có hai người đi vào trong, Kỷ Thanh Thần nhìn mái tóc ướt của Kỷ Bảo Phù, nhàn nhạt cười nói: "Lục tỷ, tóc của tỷ ướt hết rồi này."
“Không sao.” Kỷ Bảo Phù cúi đầu, không dám lên tiếng.
Kỷ Thanh Thần lại mỉm cười, đột nhiên nàng tiến lại gần nàng ấy.
“Bị người hãm hại chắc không dễ chịu chút nào phải không?.”