Trong phủ bây giờ ngày càng có nhiều tin đồn thất thiệt. Nhất là việc dù Kỷ Diên Sinh có thời gian cũng không thèm đặt chân đến đình viện của Vệ di nương, điều này khó tránh khỏi có mấy lời đồn đoán rằng có lẽ Kỷ Diên Sinh đang cảm thấy chán ghét nàng ta rồi.
Vệ di nương nghe được tin tức từ nha hoàn, nàng ta cau mày đưa tay sờ cái bụng phẳng lì của mình, trầm ngâm một hồi lâu không nói một lời. Kỷ Bảo Phù bảo nha hoàn lui xuống, sau khi nha hoàn rời đi, nàng ấy nhịn không được liền hỏi: "Nương, có phải phụ thân đang giận con không ạ?"
Kể từ ngày Kỷ Diên Sinh tức giận rời đi, ông ấy chưa từng tới đình viện dù chỉ một bước. Hơn nữa khi Kỷ Bảo Phù có nhìn lướt qua thì thấy Kỷ Diên Sinh cũng không phạt Kỷ Thanh Thần gì quá nặng. Vào cuối ngày sinh nhật của bá tổ mẫu, ông ấy còn mời một đoàn kịch ảo thuật nào đó đến để giảng hòa cho hai người.
Nhưng rõ ràng thất muội đã đánh nhau với Kỷ Bảo Phỉ, cứ nghĩ đến Kỷ Bảo Phỉ trong lòng nàng ấy liền cảm thấy đau xót.
“Ta đã nói gì với con, dù thế nào đi nữa, con cũng không được tự ý làm rối tung lên nghe không.” Mặc dù lông mày Vệ di nương đang nhíu lại nhưng sắc mặt vẫn rất điềm tĩnh. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web ty tnovel.
"Nhưng phụ thân đã lâu không tới đây rồi, nghe nói lần này đại bá mẫu lên kinh thành cũng chỉ để gặp tân thái thái của phụ thân. Mọi người trong phủ đều nói là phụ thân sẽ tục huyền. " Kỷ Bảo Phù có chút bối rối. Mặc dù nàng ấy luôn hy vọng Vệ di nương có thể nghĩ ra cách giải quyết, tuy còn nhỏ tuổi nhưng nàng ấy không ngu ngốc. Nàng ấy cũng biết rằng thân phận của Vệ di nương cũng đáng xấu hổ, nàng ấy lại càng không thể xen vào việc tái hôn của phụ thân.
Từ lúc mang thai Vệ di nương rất ít khi ra khỏi đình viện, nàng ta vẫn luôn chuyên tâm vào việc dưỡng thai. Nhưng trong phủ này lại lắm kẻ hầu người hạ nên mấy lời đồn nhảm nhí như vậy cũng khó mà giấu được.( truyện đăng trên app TᎽT )
Hàn thị sao có thể vội vàng đi lên kinh thành mà không để lộ chút tin tức nào. Hơn nữa lão thái thái cũng không kiêng dè, bây giờ trong phủ không ai mà không biết Nhị gia muốn tục huyền chứ. Trước đây, khi Vệ di nương mang thai, mấy nha hoàn trong phủ đều lần lượt đến lấy lòng nàng ta, nhưng bây giờ một bóng cũng không thấy.
Nhưng đối với Vệ di nương mà nói, bây giờ chuyện tục huyền của Kỷ Diên Sinh không phải chuyện quan trọng nhất, chuyện quan trọng nhất đối với nàng ta bây giờ chính là khi nào Kỷ Diên Sinh đến đình viện của nàng ta một lần nữa.
Nhưng bây giờ bên Đào Hoa Các đang trong lúc nước sôi lửa bỏng vì phía phủ Tĩnh Vương đã hồi âm, Lão Vương gia còn tự mình viết thư đồng ý cho việc tục huyền này.
Vì bên phía phủ Tĩnh Vương đã đồng ý, lão thái thái nhanh chóng phái người lên kinh thành rước Tằng tiểu thư về. Lúc đó bà còn phải đến gặp đại sư xem bát tự của hai người có hợp nhau không.
Lúc này, chuyện Kỷ Diên Sinh tục huyền đã không còn là lời đồn nữa mà đã là chuyện không thể thay đổi được rồi.
Mọi người ở Đào Hoa Các trông càng buồn bã hơn, cứ tưởng sau khi Vệ di nương mang thai, ai ai cũng đều vui mừng đắc ý, bọn họ cảm thấy rằng thời điểm Vệ di nương nắm quyền hậu viện cuối cùng cũng đến. Mặc dù trong hậu viện của Kỷ Diên Sinh chỉ có hai ba con mèo con.
Nhưng hôm nay lại có tin phủ Tĩnh Vương đã đồng ý cho lão gia tục huyền. Điều này có nghĩa là gì? Điều này có nghĩa là chẳng bao lâu nữa tân thái thái sẽ đến, thế nên những ngày tháng tốt đẹp của Vệ di nương sắp không còn nữa.
Người lo lắng lúc này chính là Kỷ Bảo Phù, nàng ấy còn trẻ nên không thể giữ mọi thứ trong lòng.
Nàng ấy vừa nghe được tin vào buổi chiều liền rơi vào trầm ngâm, ngay cả khi tiên sinh đang giảng bài, nàng ấy vẫn chìm trong suy nghĩ. Tiên sinh gọi nàng ấy đứng dậy trả lời câu hỏi, nàng ấy lắp bắp nửa ngày vẫn không trả lời được, khiến ông ấy có chút không hài lòng nói: “Điều quan trọng nhất khi học đó là phải tập trung vào bài, nếu như lục tiểu thư cảm thấy bài giảng của ta nhàm chán thì sau này không cần đến cũng được."
“Ta không dám.” Kỷ Bảo Phù thút thít gần như khóc.
Tan học, nàng ấy thu dọn đồ đạc, vội vàng chào Kỷ Bảo Nhân đang ngồi bên cạnh rồi đi về. Vệ di nương đang ngồi trên giường La Hán, nàng ta đang thêu một bộ quần áo trẻ con, nhìn qua màu sắc và hoa văn trên đó thì biết là dành cho con trai.
Kỷ Bảo Phù nước mắt rưng rưng bước vào, Vệ di nương nhìn thấy liền đứng dậy đi tới phía nàng ấy lo lắng hỏi: "Phù nhi, sao vậy?"
"Nương." Kỷ Bảo Phù tủi thân mà lên tiếng, sau đó nhào vào lòng Vệ di nương khóc lớn. Vệ di nương đau lòng đưa khăn tay cho nàng ấy, dỗ dành một hồi lâu thì nàng ấy mới nói ra sự thật.