Giọng Kỷ Bảo Phù run run: "Bây giờ ngay cả tiên sinh dạy học cũng gió chiều nào theo chiều ấy rồi, ở trước mặt nhiều người như vậy mà cũng không giữ thể diện cho con, có phải ngũ tỷ cũng chê cười con không."

Nhìn Kỷ Bảo Phù chịu ủy khuất như vậy, nàng ta cũng cảm thấy rằng đến tiên sinh cũng biết đến chuyện Kỷ Diên Sinh tục huyền nên nhân cơ hội này cũng không muốn giữ thể diện cho nàng ta. Nhưng nàng ta lại không biết vì mình đã đi vào ngõ cụt nên cảm thấy tất cả mọi người đều có thành kiến với mình.

Vệ di nương thấy nàng ấy khóc đến đáng thương nên đành phải an ủi nàng ấy: “Khi phụ thân con đến, ta sẽ nói chuyện với ông ấy. Con là tiểu thư Kỷ gia, làm sao một tiên sinh có thể tùy tiện làm nhục con như được?"

Vừa nhắc đến Kỷ Diên Sinh, Kỷ Bảo Phù lại càng khóc to hơn. Kỷ Diên Sinh đã mười ngày không đến Đào Hoa Các rồi, cho dù nhìn thấy ông ấy ở chỗ tổ mẫu cũng không tìm được cơ hội nói chuyện riêng được với ông ấy. Trước đây, khi Vệ di nương mang thai, Đào Hoa Các vẫn luôn náo nhiệt, kẻ ra người vào, thế mà làm sao trong nháy mắt lại có thể biến thành nơi lạnh lẽo như thế này.

Kỷ Bảo Phù cắn môi, chỉ cảm thấy không cam lòng. Suy cho cùng, trong lòng nàng ấy vị trí của Vệ di nương vẫn không bao giờ thay đổi, nhưng bây giờ không chỉ lớp phòng bị trong tâm trí đã bị chọc thủng mà còn rơi vào tình thế còn thảm hại hơn trước.

Nàng ấy chính là không cam lòng. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

Cho nên ngày hôm sau tan học, nàng ấy cố ý đi ra vườn hoa vì nàng ấy biết hôm nay Kỷ Thanh Thần sẽ ra vườn cắm hoa, nàng ấy đã sớm điều tra rõ ràng rồi.

“Thất muội.” Kỷ Bảo Phù ở xa thân thiết kêu lên một tiếng.

Kỷ Thanh Thần đang ngồi trong đình, bên cạnh là hồ nước của Kỷ gia, hồ nước này thông với nguồn nước sinh hoạt bên ngoài, hồ nước này cũng là nơi lần trước Kỷ Thanh Thần rơi xuống. Thật ra lão thái thái không cho phép nàng tới, nhưng Kỷ Diên Sinh cảm thấy không nên vì như thế mà cấm cản nàng, chuyện này chỉ cần nha hoàn theo sát là được rồi.

Kỷ Thanh Thần trong tay còn đang cầm một cành đào, mấy ngày nay cây đào trong phủ đều bị Kỷ Thanh Trần phá không ít. Vì nàng còn nhỏ nên không thích mùi nhang, nàng đành cắt cành đào rồi đặt trong phòng, nên trong phòng có mùi hoa đào thoang thoảng.

“Lục tỷ tan học rồi à?” Kỷ Thanh Thần không đứng dậy, chỉ nhàn nhạt hỏi.

Ngược lại Kỷ Bảo Phù không mời mà đến, nàng ấy tự ngồi xuống, Bồ Đào bên cạnh cũng không dám ra vẻ, nhẹ giọng nói: “Nô tỳ rót một chén trà nóng cho lục tiểu thư ạ."

Mỗi khi Kỷ Thanh Thần cắt cành hoa đào, nàng sẽ ngồi trong đình này mười lăm phút. Nên Bồ Đào cho nhà bếp chuẩn bị sẵn một ít đồ ăn nhẹ rồi mang đến, lúc này nước trên chiếc bếp nhỏ đặt cạnh nàng cũng đang sôi.

Kỷ Bảo Phù vội cười nói: "Không cần đâu, ta ngồi với thất muội một chút rồi về. "

“Lục tỷ, có việc gì sao?” Kỷ Thanh Thần quay đầu nhìn nàng ấy với vẻ mặt thờ ơ khiến Kỷ Bảo Phù trong lòng có chút hoảng sợ.

Thật ra thì kể từ khi Kỷ Thanh Thần rơi xuống nước, Kỷ Bảo Phù luôn cảm thấy hình như có gì đó không đúng. Tuy nàng ấy chưa bao giờ nghĩ tới điều đó, hay do nha hoàn bên cạnh nàng. Có lần một nha hoàn đã nói rằng bây giờ thất tiểu thư của chúng tôi không dễ bị bắt nạt như trước nữa đâu. ( truyện trên app T𝕪T )

Nàng ấy chợt nhận ra, có vẻ như thất muội đã trưởng thành lên rất nhiều, không còn là thất muội kiêu ngạo, tùy ý và vô lý như trước nữa.

Nhưng ngay sau đó Kỷ Thanh Thần đột nhiên giơ lên cành hoa đào trong tay, nàng bĩu môi, dường như có chút mất kiên nhẫn nói: “Lục tỷ, tỷ rốt cuộc có chuyện gì vậy ạ, nếu như không nói thì muội phải đi đây."

Kỷ Bảo Phù thấy nàng trợn mắt nhìn mình, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, là nàng ấy đã suy nghĩ nhiều rồi, thất muội vẫn như trước. Vì vậy nàng ấy chớp mắt hỏi: "Thất muội, nghe nói ngoại tổ phụ viết thư cho tổ mẫu à."

Thấy nàng ấy trìu mến gọi tổ mẫu như vậy, trong lòng Kỷ Thanh Thần liền cười nhạt, nhiều ngày như vậy, chỉ sợ hai mẹ con Vệ di nương sắp chết ngạt rồi, có thể coi là đang đợi người tới.

Lúc trước Kỷ Thanh Thần để cho Tước Nhi truyền lời đồn đó đi, chính là thả lưới rồi chờ xem hai mẹ con này có sa lưới không. Đúng là kết quả không làm nàng thất vọng.

“Lục tỷ nắm tin tức nhanh thật đấy.” Kỷ Thanh Thần hơi ngẩng đầu, vừa vặn bộc lộ ra tính khí kiêu ngạo của mình.

Kỷ Bảo Phù từ lâu đã quen với thái độ này của Kỷ Thanh Thần rồi, nhưng nàng ấy không hề quan tâm, ngược lại còn nịnh nọt nói: “Mấy ngày nay tỷ ở nhà nghe được mấy lời đồn thổi này, nên cũng muốn nói nhỏ với muội."

Bồ Đào cứ nhíu mày liên tục, nàng ấy chỉ cảm thấy lục tiểu thư là đang có ý đồ xấu. Nhưng Kỷ Thanh Thần nháy mắt ra hiệu với nàng ấy, bảo nàng ấy im lặng nghe là được. Bồ Đào chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng cho nàng…

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play