Hai ngày sau, thư của Hàn thị và Cam gia đều được gửi đi, trong thư của Hàn thị có nhắc tới Tằng tiểu thư, bà ta khen Tằng tiểu thư tính tình đoan trang, nhu hòa, lại biết lễ nghĩa, đây là một nữ tử rất hợp để cưới về làm thê tử. Mà bức thư của Cam Gia là do lão thái quân của Cam gia viết, cũng chính tẩu tử của Lão thái thái.
Vị Tằng tiểu thư này sau khi lên kinh thì sống ở Cam phủ, dung mạo thì không cần phải nói, xinh đẹp tuyệt trần, tính tình tuy ôn nhu, nhưng lại có chính kiến, sau này nhất định có thể gánh vác gia đình.
Xưa nay khi chọn con dâu đều phải chọn người có học thức cao, mặc dù con dâu hiền lành ai cũng thích, nhưng nếu mềm yếu quá thì sợ không đảm đương nổi chuyện gia đình, thậm chí đến lúc không thể đảm đương được việc nhà thì càng lớn chuyện.
Lão thái thái đọc xong hai phong thư liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Trước khi Hàn thị khởi hành lên kinh thành, bà bảo Kỷ Diên Sinh viết một bức thư rồi đưa tới phủ Tĩnh Vương, nói rằng ông ấy sẽ tục huyền. Dù sao phủ Tĩnh Vương cũng là nhà vợ của Kỷ Diên Sinh, lại còn có chung hai cô con gái, theo lý mà nói thì cũng nên có sự đồng ý của bọn họ.
Chỉ là thư đã gửi đi rồi nhưng mãi vẫn chưa hồi âm nên trong lòng bà có chút sốt ruột.
Ân Lâm Lang là thứ nữ của Tĩnh Vương do trắc thất Dương Thị sinh ra, chỉ là Dương Thị mất sớm để lại một trai một gái. Cho nên Ân Đình Cẩn luôn hết mức quan tâm đến bà ấy. Lúc Lâm Lang mất, bà vẫn còn nhớ rõ Ân Đình Cẩn đánh người dã man như thế nào, nếu không có người tới can ngăn thì có lẽ ông ấy đã định giết Kỷ Diên Sinh rồi.
Nếu ông ấy chỉ là con thứ của Tĩnh Vương thì Kỷ gia cũng không kiêng dè đến mức như vậy. Nhưng bây giờ sự tình ở phủ Tĩnh Vương đang rất phức tạp. Sức khỏe thế tử Tĩnh Vương vốn đã không tốt từ khi còn trong bụng mẹ, hiện tại có thể bình an vô sự như vậy cũng coi như là may mắn. Thế tử hết lần này tới lần khác lại chỉ sinh con gái, sau này ai là người kế vị Tĩnh Vương thì cũng không thể nói trước được. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web ty tnovel.
Trong lúc bà đang suy nghĩ thì Kỷ Thanh Thần xuất hiện ở bên ngoài, trên tay còn cầm cành hoa đào.
“Sớm muộn gì những cây hoa đào trong phủ chúng ta cũng sẽ bị con phá hết thôi.” Nhìn thấy nàng nhào tới phía mình, bà mỉm cười vòng tay ôm lấy nàng.
Kỷ Thanh Thần vui vẻ cười, nàng đưa cành hoa cho bà, nũng nịu hỏi: “Tổ mẫu, có thơm không?”
"Thơm, chỉ là con bẻ cành này đi rồi thì sau này không muốn có đào ăn nữa sao?" Lão thái thái đưa tay vỗ trán nàng, nhưng không hề có ý trách móc.
Đúng lúc Mẫu Đơn đi vào bẩm báo món canh bồ câu mà bà yêu cầu hầm đã chuẩn bị xong, Kỷ Thanh Thần vừa nghe có đồ ăn thì hai mắt sáng lên.
( truyện trên app T𝕪T )
Lão thái thái thấy dáng vẻ háu ăn của nàng dù nhịn cười không được nhưng vẫn sai nha hoàn bưng một bát cho nàng.
Trong lúc nàng đang húp canh thì bà thản nhiên nói: “Vì con đã uống canh của tổ mẫu nên sau này con nhất định phải làm việc vặt cho tổ mẫu đó.”
Kỷ Thanh Thần chớp mắt, bĩu môi nhìn bà nói: "Tổ mẫu có chuyện gì cứ căn dặn con ạ."
“Xem con kìa, đúng là chỉ biết cắn người miệng mềm*.” Lần này ngay cả nha hoàn bên cạnh cũng che miệng cười không ngừng.
*吃人嘴短 (cắn người miệng mềm): nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.
*
Bích Thủy cầm hộp sơn mài đi vào, trong thư phòng có mấy tiểu nha dịch đang quét dọn, nhìn thấy có người đến liền đi tới nịnh nọt: “Bích Thuỷ tỷ, sao hôm nay lại tới đây?"
“Di nương vừa đích thân hầm canh bồ câu liền sai ta mang đến cho lão gia dùng, phiền ngươi vào báo lão gia một tiếng.” Bích Thủy cười nhẹ rồi móc một đồng bạc từ trong ngực đưa ra.
Vệ di nương vốn khá giả nên ngay cả nha hoàn cũng vô cùng hào phóng.
Tiểu nha dịch vội vàng đáp lời rồi cầm lấy bạc, sau đó quay người đi vào thư phong bẩm báo. Nhưng sau khi tiểu nha dịch bẩm báo xong, vốn tưởng rằng Kỷ Diên Sinh sẽ cho người vào, nhưng không ngờ, Kỷ Diên Sinh lại cau mày, vẻ mặt không vui nói: "Đây là thư phòng, ai cho phép bọn họ tùy tiện đến đây?"
Vẻ mặt tiểu nha dịch bỗng chốc cứng đờ, còn tưởng là mình nghe nhầm nên vội vàng nói: "Là Vệ di nương sai người đến đưa canh ạ. "
"Cao Toàn, Cao Toàn." Kỷ Diên Sinh gọi hai câu, Cao Toàn đang bên ngoài phân phó công việc, nghe thấy vậy nhanh chóng vượt qua mấy người bên cạnh đi nhanh vào trong.
Cao Toàn nhìn tiểu nha dịch đang cúi người bên cạnh, tưởng nó nói sai điều gì, còn chưa mở miệng thì Kỷ Diên Sinh tức giận nói lớn.
Kỷ Diên Sinh đứng dậy, hai tay chống lên bàn, tức giận nói: "Lúc trước ta đã nói với ngươi, thư phòng là nơi làm việc, người bình thường không được phép vào. Ai cho phép ngươi để nha hoàn tùy tiện vào đây?"
Cao Toàn không ngờ vì chuyện này mà lão gia tức giận đến vậy, đúng là không ai được tùy tiện ra vào thư phòng. Chỉ là, từ khi Vệ di nương mang thai, vì nàng ta một ngày phải dùng canh hai lần nên Kỷ Diên Sinh mới để cho nha hoàn ra vào. Vì thế Cao Toàn nghĩ rằng Kỷ Diên Sinh đang giữ thể diện cho Vệ di nương.
Chỉ là không ngờ hôm nay lại giẫm phải đuôi ngựa.
“Là tiểu nhân thất trách, xin lão gia bớt giận.” Cao Toàn nhanh chóng nhận tội, tiểu nha dịch bên cạnh cũng nhanh trí không ngừng cầu xin ông ấy tha tội.
Sắc mặt Kỷ Diên Sinh lúc này dịu đi một chút, ông ấy xua tay lạnh lùng nói: "Bảo nàng ấy đem về đi, từ nay không được cho ai vào nữa."
Thấy tiểu nha dịch đi ra cửa, Bích Thủy còn tưởng là muốn đưa nàng ấy vào trong nên nàng ấy cầm hộp sơn mài tiến về phía trước, nhưng liền bị tiểu nha dịch chặn lại, thấp giọng nói: “Bích Thuỷ tỷ, lão gia nói, món canh này Vệ di nương nên đem về đi ạ. Từ nay về sau, không được tùy ý tới đây nữa."
Bích Thủy sửng sốt, ngay lập tức liền hỏi: "Có chuyện gì sao? Chẳng phải hôm trước vẫn còn được đem tới mà?"
Tiểu nha dịch trong lòng hừ lạnh một tiếng, thì ai cũng biết là mấy ngày trước chứ, chẳng qua là vì Bích Thủy lần trước hào phóng thưởng cũng không ít, tiểu nha dịch đành nhỏ giọng nói: "Lúc nô tài vừa đi vào thì thấy sắc mặt lão gia đã không tốt rồi, nếu còn đưa vào nữa thì nô tài lại bị mắng một trận nữa đấy."
Bích Thủy trong lòng vừa sợ vừa lo, thấy không thể vào được nên nàng ấy đành mang về.
Vừa bước ra khỏi cửa thì nhìn thấy Kỷ Thanh Thần đang cùng nha hoàn đi tới, nàng ấy nghĩ nghĩ một hồi rồi ôm hộp trốn một bên.
“Thất tiểu thư, đằng trước hình như là Bích Thủy, nha hoàn của Vệ di nương ạ.” Anh Đào cầm hộp đựng thức ăn đi ở bên cạnh, thấp giọng nói.
Kỷ Thanh Thần cúi đầu sờ nhẹ cánh hoa trên cành đào trong tay, không nói tiếng nào. Lát sau nàng đột nhiên cười nói: “Người của Đào Hoa Các đều kỳ lạ thật đấy, từ chủ nhân đến nha hoàn lúc nào cũng sợ hãi rụt rè, đường đường chính chính không đi mà lại lén lút trốn tránh.”..