Trong bữa tối, lão thái thái liếc nhìn đứa cháu ngồi bên cạnh. Ngày thường nha hoàn hầu hạ bên cạnh nàng lúc nào cũng luôn chân luôn tay gắp thức ăn. Nàng nhìn chằm chằm trên bàn, chiếc đũa của nha hoàn vẫn không dừng lại, nhưng sao hôm nay có vẻ như nàng không muốn ăn?
“Nguyên Nguyên không thích mấy món hôm nay sao?” Lão thái thái nhìn nàng, hơi hoài nghi.

Hiện tại Kỷ Thanh Thần đang ở trong thượng phòng cùng lão thái thái, món ăn nào cũng đều dựa vào khẩu vị của nàng để quyết định. Nàng không thích cá kho cho nên ngay cả ngày tết thượng phòng cũng chỉ làm cá hấp. Nàng thích ăn tôm, tất cả tôm sông tươi mới trong phủ đều mang đến đây trước tiên.

Cho nên Kỷ Diên Sinh lúc nào cũng nói lão thái thái đã chiều hư nàng, thật ra cũng không phải không có lý.

Từ trước đến nay sức ăn của nàng rất tốt, nhưng hôm nay lại không có khẩu vị, làm sao lão thái thái không lo lắng cho được?
Ngay cả Kỷ Bảo Cảnh cũng quan tâm: “Không phải mấy ngày trước Nguyên Nguyên nói muốn ăn thịt chiên giòn sao? Hôm nay lại không thấy động đũa?”
Kỷ Bảo Nhân ngồi một bên im lặng ăn, nhịn cười, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Kỷ Thanh Thần khẽ hừ một tiếng, đặt đũa xuống, thở dài: “Muội no rồi.”
“Thất muội muội, thật ra muội không béo tí nào, vẫn nên ăn thêm nữa đi.” Kỷ Bảo Nhân cố nín cười khuyên nhủ.

Kỷ Thanh Thần nhìn bàn tay nhỏ múp míp thịt, rồi lại nhìn bộ dạng nhịn cười của Kỷ Bảo Nhân: “Ngũ tỷ, tỷ có hay bản thân không biết nói lời thật lòng không vậy?”

Lão thái thái và Kỷ Bảo Cảnh không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Kỷ Thanh Thần luôn trắng trẻo mũm mĩm, nhưng nhan sắc xinh đẹp đến mức người ta dễ dàng bỏ qua thân hình tròn trịa nhỏ nhắn của nàng. Hơn nữa, lão thái thái chỉ mong nuôi cháu gái mập mạp khỏe mạnh thì sao nỡ nói nàng béo được. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  TY T và web ty tnovel.

“Nhân nhi, sao con lại nói muội muội béo vậy? Nguyên Nguyên không hề béo, mà là chúng ta quá gầy.” Lão thái thái cũng buông bát đũa. Bình thường Kỷ Thanh Thần hay ăn hai bát, lão thái thái thấy nàng ăn ngon nên cũng ăn nhiều hơn một chén.

Kỷ Bảo Cảnh phụ họa theo: “Đúng thế, Nguyên Nguyên không hề béo tí nào. Ngũ muội khi còn bé còn mập hơn Nguyên Nguyên đó.”
Kỷ Bảo Nhân bị chỉ mặt gọi tên bèn á khẩu, nàng ấy cũng chỉ có lòng khuyên nhủ một câu thôi mà.

Dù lão thái thái và Kỷ Bảo Cảnh ra sức thuyết phục thế nào, thì Kỷ Thanh Thần vẫn không chịu ăn.

Sau khi ăn tối xong, Kỷ Diên Sinh mới từ nha môn trở về. Trên giày ông ấy dính rất nhiều bùn đất, ngay cả góc áo choàng cũng có vết bẩn. Ông ấy vừa bước vào trong sân, bên ngoài bắt đầu lác đác mưa.

May thay, lão thái thái đã để sẵn y phục cho ông ấy, kêu nha hoàn giúp Kỷ Diên Sinh thay đồ ra rồi mới tiến lại đây.

Vì sợ trời tối, lão thái thái bảo Kỷ Bảo Cảnh và Kỷ Bảo Nhân về sớm. Lúc này, Kỷ Thanh Thần vừa mới tắm rửa sạch sẽ, trên người mặc một bộ đồ bằng lụa mềm mại màu hồng nhạt, tóc vấn cao, ngoan ngoãn ngồi yên trên chiếc giường La Hán chạm khắc hình hoa mẫu đơn.

“Phụ thân.” Kỷ Thanh Thần ngọt ngào gọi tên, hai tay duỗi thẳng ra.

Kể từ sau sự việc ở phủ Đông, mối quan hệ giữa hai cha con đã có một bước tiến vượt bậc. Kỷ Diên Sinh im lặng ngắm cô con gái, chợt nhận ra nàng rất xinh xắn thông minh, đôi mắt to tròn lấp lánh khiến trái tim Kỷ Diên Sinh mềm nhũn.

Ông ấy lấy ra một gói đồ, dúi vào bàn tay mũm mĩm của nàng. Kỷ Thanh Thần lập tức mở ra, bên trong có mấy viên tròn nhỏ như kẹo.

Nàng ngẩng đầu lên, Kỷ Diên Sinh nhẹ nhàng nói: “Món kẹo sữa này là hàng hiếm, ở Chân Định không có, phụ thân đã nhờ người từ kinh thành đem về, chỉ cho một mình con, người khác không được đâu.” ( truyện trên app T𝕪T )
Kỷ Thanh Thần ôm chặt túi kẹo sữa, cười híp mắt.

Lão thái thái giả vờ thở dài buồn bã: “Thì ra là chỉ cho một mình Nguyên Nguyên, đến ta cũng không có phần.”
Kỷ Diên Sinh cười bất lực trước cảnh mẫu thân của mình ghen tị với Nguyên Nguyên.

Kỷ Thanh Thần lập tức xin phụ thân thả mình trở lại giường, sau đó chạy tới ôm cổ lão thái thái, nói: “Để con đưa cho tổ mẫu.”

Nói xong, nàng bày kẹo ra trước mặt lão thái thái. Bà liên tục hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cười nói: “Vẫn là Nguyên Nguyên của chúng ta hiểu chuyện, ngoan hơn phụ thân con nhiều.”
Kỷ Diên Sinh cười bất đắc dĩ, đành cầu xin: “Mẫu thân, con trai người còn chưa được dùng bữa tối, không biết có được miếng ăn nào không đây?”
“Con đúng là giống phụ thân y đúc, mải làm việc đến mức không hề quan tâm đến chính bản thân mình.” Lão thái thái nghe vậy, trong lòng lo lắng, lập tức sai nha hoàn đi chuẩn bị cơm tối,  đặc biệt nấu riêng hai món Kỷ Diên Sinh thích ăn.

“Đúng lúc tối nay Nguyên Nguyên vẫn chưa ăn gì, mau lại ngồi cùng phụ thân đi.” Lão thái thái lo lắng nhìn hai cha con, chỉ muốn gõ đầu từng người.

Kỷ Diên Sinh hơi kinh ngạc, lập tức hỏi: “Tại sao Nguyên Nguyên không ăn?”
“Đứa con gái này của con mới bảy tuổi đã biết lo làm đẹp. Chẳng qua ngũ tỷ của nó mới nói một câu, Nguyên Nguyên đã cảm thấy bản thân béo nên bỏ luôn bữa tối.” Lão thái thái thở dài, một lớn một nhỏ này không bao giờ làm bà bớt lo.

Kỷ Diên Sinh hơi cau mày, nghi hoặc: “Béo sao?”

Nói xong, ông ấy bước đến bế xốc Kỷ Thanh Thần lên, hai tay đỡ lấy vai, ước lượng một lát rồi lắc đầu: “Sao con lại cảm thấy con bé nhẹ hơn trước nhỉ?”
Kỷ Thanh Thần lập tức cười rạng rỡ, hai bên má hồng hào lộ ra lúm đồng tiền, ngây ngốc hỏi: “Con thật sự nhẹ sao?”

“Còn không phải sao? Giờ Nguyên Nguyên đang ở tuổi ăn tuổi lớn, phải chịu khó bồi bổ mới có thể cao lớn như đại tỷ được.” Kỷ Diên Sinh biết rõ cô con gái út luôn noi theo tấm gương chị cả nên mới nói như vậy.

Thật ra Kỷ Thanh Thần cũng biết bản thân có hơi tròn trịa, nhưng nàng nghĩ tới, ngày xưa bản thân từng mảnh mai duyên dáng như vậy, trong lòng bỗng cảm thấy buồn.

Nhưng vừa rồi, khi nghe cha nói đến chuyện ăn uống, nàng mới phát hiện bụng mình đang kêu réo ầm ĩ.

Khi nha hoàn dọn sạch sẽ bàn ghế, hai cha con Kỷ Diên Sinh ngồi xuống, trước mặt mỗi người là một tô mì. Kỷ Diên Sinh vô cùng đói bụng, vừa ăn mì vừa thở dốc, bao nhiêu lễ tiết của bậc công tử thế gia đều ném ra đằng sau.

Kỷ Thanh Thần ngồi bên cạnh cũng học theo, húp mì xì xụp.

Lão thái thái không nhìn nổi cảnh này, ôm trán thở dài: “Nguyên Nguyên ơi, con có thể học theo cái tốt của phụ thân con được không?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play