Khi Kỷ Thanh Thần còn ở Giang Nam, tháng tư nơi đó mưa giăng đầy lối, sương mù mờ mịt. Nàng không ngờ rằng mưa ở phương bắc lại khác hoàn toàn như vậy.

Bên ngoài trời mưa liên miên suốt bảy tám ngày, tổ mẫu ngồi trong nhà sốt ruột lo lắng.

Kỷ Thanh Thần hỏi bà, không nghĩ rằng bà lại đi lo cho những hạt giống mới gieo vào ngày xuân phân, sợ rằng nếu tiếp tục mưa nhiều như vậy sẽ gây ra tai họa.

Tuy nhiên, nỗi lo của lão thái thái cũng không phải không có lý, dù sao đã nhiều ngày Kỷ Diên Sinh đều về nhà rất muộn.

“Bên ngoài đã tối như vậy rồi, phụ thân vẫn chưa về sao?” Kỷ Thanh Thần lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lão thái thái nhìn thấy khuôn mặt bé bỏng mềm mại đang nhăn lại vì lo lắng thì bật cười. Sau khi lão thái thái biết được Kỷ Diên Sinh đã đích thân mời đoàn kịch đến, trong lòng bà không còn oán trách nhi tửnữa, cuối cùng cũng thấy ông ấy ra dáng một người cha ruột.

Hơn nữa, cuộc hôn nhân với Tằng gia cũng rất suôn sẻ, chỉ là mấy ngày nay, lão thái thái vẫn đang suy nghĩ không biết nên cử ai qua, mãi chưa quyết định được.

Thấy Kỷ Thanh Thần nhắc đến Kỷ Diên Sinh, lão thái thái quay sang hỏi: “ Nguyên Nguyên, nếu phụ thân con cưới kế mẫu, con có bằng lòng không?”
Việc Kỷ Diên Sinh tục huyền cũng không phải bí mật gì, nhưng lão thái thái chưa bao giờ hỏi qua ý kiến của Kỷ Thanh Thần, trước kia cũng là Kỷ Bảo Cảnh nói hết cho nàng nghe. Lúc này, Kỷ Thanh Thần hơi sửng sốt, sau đó trả lời: “Tất nhiên là con bằng lòng rồi, kế mẫu đến có thể chăm sóc được cho phụ thân. Hơn nữa…”
Kỷ Thanh Thần cố ý hơi dừng lại: “Sau này, nếu Vệ di nương cảm thấy không thoải mái thì cũng không cần làm phiền phụ thân nhiều nữa.” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web t ytnovel.
Lão thái thái không nói nên lời, miễn cưỡng nở nụ cười, đưa tay gõ lên cái đầu nhỏ của nàng: “Đúng là con quỷ nhỏ mà.”
“Tổ mẫu, bao giờ con có kế mẫu ạ?” Tuy Kỷ Thanh Thần không phải là kiểu người có thù phải báo, nhưng trước kia Kỷ Bảo Phù đã cố ý mách lẻo về nàng trước mặt Kỷ Diên Sinh, nàng vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.

Nghe nàng nói, lão thái thái biết trong lòng nàng đang có tính toán, nhưng không hề trách Kỷ Thanh Thần, ngược lại còn nói: “Sẽ nhanh thôi. Nếu Nguyên Nguyên háo hức như vậy thì để tổ mẫu giục bọn họ nhé, được không?” ( truyện trên app T𝕪T )
Kỷ Thanh Thần vui vẻ gật đầu. Nàng rất thích thú với việc ngáng chân Kỷ Bảo Phù và Vệ di nương.

Nhưng nàng không ngờ rằng, lão thái thái sẽ làm thật. Bên này vừa nói xong, bà đã lập tức phái người đến Tằng gia. Tình cờ sắp đến sinh nhật thứ bốn mươi của biểu mợ nên sẽ chuẩn bị một vài bàn tiệc, mà Tằng cô nương lại là đường muội của biểu mợ, lần này cũng được mời đến kinh thành.

Lão thái thái gọi Hàn Thị tới, nói: “Ta nghĩ đi nghĩ lại, thấy chỉ có ngươi mới lo liệu được việc này. Đúng lúc hai tháng nay lão đại chưa về nhà, hay là ngươi lên kinh thành ở ít hôm, tiện thể chăm sóc cho nó.”
Hàn Thị hơi do dự, vội nói: “Xem mặt là chuyện lớn, thiếp thân chỉ sợ lỡ có sai sót gì sẽ làm hỏng hôn nhân của nhị đệ.”
“Không phải chỉ có một mình ngươi, ta sẽ nhờ cả đại tẩu. Đến lúc đó, các nữ quyến của Cam gia cũng sẽ ra tay giúp đỡ.” Lão thái thái hiểu rõ bà ta chỉ sợ phải gánh trách nhiệm.

Thật ra bà cũng rất muốn tự mình đến xem, nhưng mấy ngày nay trời mưa liên tục, chân cẳng vô cùng đau nhức, có lòng nhưng không đủ sức, đành phải để Hàn Thị đi một chuyến. May thay, lần này Tằng cô nương đến làm khách của Cam gia, cũng chính là nhà mẹ đẻ của lão thái thái, đại tẩu và tôn tức đều sẽ giúp bà. Có nhiều người như vậy, chắc hẳn sẽ không xảy ra sai sót.

Vì thế, Hàn Thị lập tức thu dọn đồ đạc, đưa Kỷ Bảo Vân lên kinh thành.

Kỷ gia rất có tiếng ở Chân Định, có thư viện riêng, vài vị thiếu gia đại phòng các phủ đều theo học ở trong thư viện, vì vậy lão thái thái đã chủ động tìm một tiểu nữ sư dạy riêng cho cô nương nhà họ đọc sách. Kỷ Bảo Nhân muốn ở nhà học nên không theo nương lên kinh thành, lão thái thái sợ nha hoàn không chăm sóc tận tình khi Hàn Thị đi vắng, bèn kêu nàng ấy đến thượng phòng ăn cơm.

Kỷ Thanh Thần đang độc chiếm thượng phòng của lão thái thái, thấy Kỷ Bảo Nhân tới vẫn rất vui vẻ kêu nha hoàn mang ít điểm tâm tới, hai tỷ muội cùng nhau nói chuyện cười đùa.

“Ngũ tỷ, thật ra ở kinh thành cũng chẳng có gì chơi. Muội nghe đại tỷ nói, ở đó còn không thú vị bằng Chân Định.” Tuy là lời nói dối, nhưng Kỷ Thanh Thần chỉ muốn an ủi Kỷ Bảo Nhân.

Rốt cuộc, Hàn Thị cũng chỉ đưa theo mỗi mình Kỷ Bảo Vân lên kinh, khó tránh việc Kỷ Bảo Nhân cảm thấy hơi thất vọng.

Hàn Thị làm vậy cũng có cách nghĩ riêng. Dù sao Kỷ Bảo Vân cũng đã mười hai tuổi, nếu không phải lão thái thái cứ cố chấp sống ở quê nhà thì giờ gia đình bà ta đã đoàn tụ với nhau ở kinh thành. Bà ta muốn nhân cơ hội này giới thiệu Kỷ Bảo Vân với các quý phu nhân trong thành, dù gì cũng phải kết hôn, nếu xem mắt sớm thì sẽ có nhiều thời gian hơn để tìm hiểu tính cách của đối phương.

Hàn Thị sẽ không nói những điều này cho Kỷ Bảo Nhân. Tuy nàng ấy thông minh, nhưng lại không nghĩ được sâu xa, chỉ cho là mẫu thân thiên vị tỷ tỷ, đưa mỗi mình Bảo Vân lên kinh cùng.

“Đã lâu rồi cha không về nhà.” Kỷ Bảo Nhân nói nhỏ.

Kỷ Thanh Thần nghe thấy vậy, suy đi nghĩ lại, sau đó với tay lấy đĩa hải đường tô, đẩy đến trước mặt nàng ấy: “Ngũ tỷ ăn thêm đi, ăn no rồi sẽ không thấy nhớ nữa.” 

Bồ Đào đang rót nước ở bên cạnh, nghe thấy vậy thì suýt bật cười, ấm trà trong tay nghiêng ngả. Khi nàng ấy ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Kỷ Thanh Thần, trong lòng lại không nhịn được cười.

“Bồ Đào.” Kỷ Thanh Thần nghe thấy tiếng nàng ấy cười, lập tức nhắc nhở.

Bồ Đào đã rất cố gắng nín nhịn, nhưng lúc này không kìm được nữa, nàng ấy quay ra bật cười thành tiếng. Lúc đầu Kỷ Bảo Nhân còn đang thấy buồn, nay thấy khuôn mặt trắng trẻo tròn trịa của Kỷ Thanh Thần, vội chân thành khuyên nhủ: “Thất muội muội vẫn nên ăn ít đi thì hơn.”
Kỷ Thanh Thần: “...” Nàng rất béo sao? Đây là mũm mĩm, là dễ thương…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play