Lúc này giọng nói của thiếu niên không còn khàn khàn nữa, mà đã biến thành trong trẻo êm tai, giống như làn suối lướt nhẹ qua lòng người.

Câu này chàng nói rất ngắn gọn, nhưng Kỷ Thanh Thần vẫn hiểu được ý nghĩa bên trong câu nói ấy, ta dùng giọng nói thật để nói với ngươi, ta sẽ nhớ kỹ.

Kỷ Thanh Thần biết đạo lý phải có chừng mực, nên nàng phất phất bàn tay nhỏ mập mạp, ngọt ngào nói: “Hẹn gặp lại nhé đại ca ca.”

Nàng bảo Bồ Đào thưởng cho chủ đoàn, chủ đoàn run run rẩy rẩy đưa hai tay nhận tiền thưởng, sau đó lại cung kính tiễn vị tiểu tổ tông này đi. Tiễn nàng đi rồi chủ đoàn lập tức thở phào một hơi, may quá vị tiểu tông này không nhìn ra gì hết.

Kỷ Thanh Thần trở về với khuôn mặt đầy hớn hở, Kỷ Bảo Cảnh nhìn thấy liền hỏi: “Sao trông Nguyên Nguyên vui thể nhỉ?”

“Thấy được thứ muốn thấy nên tất nhiên phải vui vẻ rồi.” Kỷ Thanh Thần ôm cánh tay nàng ấy nũng nịu, Kỷ Bảo Cảnh thấy nàng như vậy cũng không tiếp tục hỏi.

Nhưng còn hai nha hoàn đi theo nàng lại khổ nói không nên lời. Nếu không phải bây giờ thất tiểu thư mới năm tuổi, thì các nàng đã nghi ngờ thất tiểu thư đang vừa ý thiếu niên ảo thuật kia rồi.

Hơn nữa bình thường Kỷ Thanh Thần kiêu ngạo biết bao nhiêu, thứ nàng để vào mắt chỉ có mỗi lão thái thái, Kỷ Bảo Cảnh, miễn cưỡng thêm Kỷ Diên Sinh nữa thôi. Thế mà hôm nay lại nhiệt tình với một đào kép như vậy, Bồ Đào suýt chút nữa đã tưởng tiểu thư nhà mình đổi tính luôn rồi.

Khi biểu diễn ảo thuật kết thúc, Kiều đại thái thái liền phái người tới dặn dò Kỷ Bảo Ánh, để nàng ấy dẫn mọi người về dùng bữa. Dù Kỷ Bảo Phỉ vẫn chưa xem đủ, nhưng cũng không dám làm ầm ĩ, liền ngoan ngoãn theo nàng ấy rời đi. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web t ytnovel.

Chờ các vị tiểu thư nối đuôi nhau rời đi, Kỷ Thanh Thần cũng bị Kỷ Bảo Cảnh nắm tay, chuẩn bị trở về. Trước khi đi, nàng quay đầu lại một cái, dường như đã thấy được một góc áo màu xanh của ai đó.

    ***

“Thế nào, đã tìm thấy chưa?” Sau khi Mai Tín Viễn vào cửa, lập tức liếc mắt nhìn người đang ngồi trên ghế tay vịn đánh cờ một mình kia. Chàng thì hay rồi, vừa bình tĩnh vừa thản nhiên, chỉ có mỗi y là người lo lắng sốt ruột. 

Bùi Thế Trạch nhíu mày, ngón tay thon dài vuốt ve quân cờ màu đen bằng ngọc, đôi mắt chăm chú nhìn bàn cờ trước mặt, ván cờ này chàng lấy được từ sách chơi cờ cổ xưa. Từ lần đầu bày ra đến nay đã hơn hai tháng, tuy chàng chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng với trình độ chơi cờ bây giờ của chàng, thì đến cả những người đã chơi mấy chục năm cũng không theo kịp.

Nhưng ván cờ này, ngay cả chàng cũng không cách nào phá giải được. 

Mai Tín Viễn thấy chàng chỉ nhìn chằm chằm bàn cờ, thở dài một hơi: “Bây giờ dù thế nào đi nữa thì đệ cũng phải hồi kinh, nếu không để phủ Định Quốc Công phát hiện đệ đã biến mất, thì phụ thân đệ lại trách phạt đệ nữa đấy.”

“Sư huynh, vì sao năm đó huynh lại chọn con đường này?” Thân là đồ đệ của quốc sư, thế mà lại say mê ảo thuật, còn muốn gắn bó với cái nghề không được người khác coi trọng này nữa.

Mai Tín Viễn khẽ cười một tiếng, nói: “Dù sư phụ là quốc sư cao quý, nhưng xưa nay chưa từng gò bó huynh chuyện thế tục, cũng chưa từng cấm huynh học bất cứ thứ gì. Lựa chọn là lựa chọn, vì sao cái gì chứ.”

‘Lạch cạch’, một tiếng đồ vật rơi vang lên, Mai Tín Viễn nhìn sang, thấy Bùi Thế Trạch đã đi một nước cờ tử. Nhưng nhìn thêm hai lần, ánh mắt luyến tiếc của chàng đã biến thành ngạc nhiên. Đợi Bùi Thế Trách rút lại quân cờ và đi một nước khác, bàn cờ đột nhiên trở nên sáng sủa thoáng đãng hơn nhiều.

“Đi thôi.” Sau nửa canh giờ, Bùi Thế Trạch đứng dậy, bên ngoài chợt vang lên tiếng sấm, bầu trời vốn trong xanh đột nhiên bị mây đen vây kín.

Mai Tín Viễn đứng dậy theo, nói:”Sư đệ, sư phụ luôn dạy chúng ta rằng, quá chấp niệm một thứ chưa chắc là chuyện tốt.” 

Bùi Thế Trạch quay đầu nhìn y, đôi mắt đen nhánh thâm thúy che đi sự lạnh lùng nhàn nhạt: “Chấp niệm? Sư huynh, huynh nói quá lời rồi. Đệ cùng lắm chỉ chán ghét bị người khác lừa gạt mà thôi.”

Dứt lời, chàng liền rời khỏi phòng. Nhưng vừa ra đến mái hiên trời lập tức đổ một cơn mưa tầm tã, mọi thứ trong tầm mắt đều trở nên xám xịt và mờ ảo.

Chàng đứng ở đó, nhìn thấy một thiếu niên mặc kình trang* từ dưới mái hiên đi tới, thiếu niên thấy chàng liền hành lễ, cung kính nói: “Chủ tử, đã tìm thấy người họ Ôn kia. Thuộc hạ đã dẫn hắn đến, ngài muốn đích thân thẩm vấn sao?”

*劲装- kình trang: trang phục gọn, nhẹ, dùng để tập võ, chiến đấu. Trông như thế này nè: 

Mai Tín Viễn đứng bên trong cửa, hiển nhiên đã nghe được cuộc đối thoại của bọn họ. Thiếu niên y phục đen tên là Bùi Du, dù tuổi còn trẻ, nhưng giữa đôi mắt đã xuất hiện sát khí dày đặc, tựa như kiếm rời khỏi vỏ, khiến người khác không dám khinh thường.

“Tất nhiên ta phải tự mình đi, dù sao hắn cũng là người duy nhất sống sót trong sự việc năm đó.” Bùi Thế Trạch nhẹ giọng nói.

Dứt lời, chàng liền khoanh tay đi dọc theo hành lang đến nội viện. Mai Tín Viên xuyên qua cửa sổ rộng mở mà nhìn bóng lưng chàng, thấy bước chân chàng nhẹ nhàng, dáng người thong dong lưu loát, nếu người bình thường nhìn thấy, sẽ chỉ cảm thấy chàng là một quý công tử ôn hòa lịch sự và tao nhã mà thôi. ( truyện trên app T𝕪T )

Nhưng Mai Tín Viễn lại thở dài, công lực của người sư đệ này lại tiến bộ hơn nữa rồi.

Sự phụ của bọn họ, cũng chính là quốc sư đương triều đã từng nói, tính tình chàng cứng cỏi, tâm tính kiên định, nếu biết kiềm chế và tự chủ thì rất tốt. Còn nếu để nhiễm phải sát khí, e rằng sẽ mất khống chế. Vốn dĩ năm đó sư phụ không nên thu nạp chàng, nhưng lại nhận ra chàng là một viên ngọc hiếm có, sợ bị người khác mài dũa tùy tiện, thì sau này sẽ gây nên họa lớn.

Nhưng cái chết của phu nhân Định Quốc Công, cũng chính là mẫu thân của chàng, lại giống như một cây châm sắt nhọn, luôn ghim sâu vào đáy lòng chàng.

Mai Tín Viễn nhìn việc này dần trở thành chấp niệm trong lòng chàng, nhưng lại không có cách nào để thuyết phục, điều này làm y không khỏi cảm thấy có lỗi với ân sư đã khuất. 

Bùi Thế Trạch đi tới cửa, không biết có phải là do trời mưa, hay là do trong phòng vốn dĩ đã tối, mà cánh cửa đang đóng lại trước mặt giống như một cái hố đen, mang theo một loại u ám khó tả.

Khi chàng còn nhỏ đã luôn nghĩ, tại sao mẫu thân lại bị cấm ở trong viện, không cho phép bất cứ ai nhắc đến. Chàng chỉ nói một câu, đã bị nhốt vào phòng không cho ra ngoài. Tại sao chàng là con trai trưởng duy nhất của phụ thân, mà phụ thân lại không thích chàng dù chỉ một chút.

Nhưng những câu hỏi này, không ai cho phép chàng hỏi, cũng chưa từng có một ai cho chàng biết vì sao.

Mà hiện tại, chàng đã tự mình tìm ra được tất cả đáp án rồi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play