Chủ đoàn và đám người Bồ Đào đều kinh ngạc, Bồ Đào ngạc nhiên là bởi vì ánh mắt của Thất tiểu thư nhà mình, nha hoàn lớn lên tầm thường khó coi đều không thể xuất hiện trước mặt nàng lần thứ hai. Thế mà bây giờ nàng lại có hứng thú với một tên biểu diễn ảo thuật ư?
Đầu chủ đoàn đầy mồ hôi, đúng là đoàn ảo thuật của ông ta rất nổi tiếng trong kinh thành. Nhưng trước đó ảo thuật chính của đoàn bị té gãy chân, tìm người này đến thay thế tạm thời, còn nói là sư đệ của y. Chủ đoàn thấy chàng biết ảo thuật, trình độ cũng tương đương với ảo thuật chính trong đoàn nên mới đồng ý cho chàng vào đoàn.
Mặc dù ông ta biết, cho người diễn thế vào phủ là điều tối kỵ, nhưng bây giờ không còn cách nào khác, nên trước khi vào diễn ông ta đã căn dặn toàn bộ người trong đoàn giữ kín miệng. Nhưng không ngờ, tiểu thư Kỷ gia lại vừa ý người này.
“Tiểu thư à, chuyện này không thể nói được, lỡ bị lão gia biết thì...” Chủ đoàn lo lắng nói.
Nhưng Kỷ Thanh Thần không để ý ông ta, chỉ ngẩng đầu nhìn thiếu niên trước mặt, chờ đợi phản ứng của chàng. Có điều nàng nhìn chằm chằm người ta, mà người ta lại đeo mặt nạ, nên biểu cảm gì cũng không thấy được.
“Ngươi đồng ý không?” Kỷ Thanh Thần nghiêng đầu, những sợi tơ ngũ sắc quấn trên tóc nàng rủ xuống, bảo thạch đính bên trên chiếu sáng lấp lánh, phản chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, khiến khuôn mặt nàng sáng ngời như một viên ngọc quý báu.
Bồ Đào thật sự nghe không nổi nữa, không hiểu sao nàng ấy cảm thấy, tiểu thư nhà mình bây giờ cực kì giống một tên vô lại đang đùa giỡn con gái nhà lành trong hí văn* vậy, trong khi thân hình tên đào kép kia lại thẳng tắp, còn mang trong người một khí chất mạnh mẽ tựa như cây tùng bách**.
*戏文: hí văn là một hình thức kinh kịch sơ khai của Trung Quốc, còn có tên gọi khác là kịch phương Nam, là một hình thức biểu diễn nghệ thuật kết hợp giữa hát, diễn xuất, nhảy và đôi khi cả võ thuật. Nó thường chuyển thể các câu chuyện lịch sử, truyền thuyết, tác phẩm văn học và các sự kiện quan trọng trong lịch sử Trung Quốc. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web t ytnovel.
**Trong văn chương Trung Quốc, cây tùng bách thường được dùng để miêu tả sự cường cáng, mạnh mẽ.
“Ta đã quen với việc bốn biển là nhà, e là không thể đáp lại lòng tốt của tiểu thư rồi.” Thiếu niên đeo mặt nạ rốt cuộc cũng mở miệng, trừ Kỷ Thanh Thần ra, toàn bộ người ở đây đều thở phào một hơi.
Kỷ Thanh Thần vắt hai tay ra sau lưng, cũng không giận mà vẫn nhẹ nhàng mỉm cười nhìn chàng, nói: “Vậy đại ca ca cho ta biết tên ngươi được không, sau này đến kinh thành, ta sẽ đến tìm ngươi xem ảo thuật.”
Đầu chủ đoàn lúc này đã đổ mồ hôi lạnh, ông ta nghe kiểu gì cũng cảm thấy Kỷ tiểu thư đang nghi ngờ thân phận của người này. Nếu chủ nhà mà biết chuyện ông ta cho một tên lạ mặt vào biểu diễn thay, chắc chắn toàn bộ người trong đoàn sẽ bị liên lụy.
Nghĩ đến đây, chủ đoàn liền hối hận, lẽ ra ông ta không nên tham lam số tiền nhỏ kia.
“Tại hạ tên Mai Tín Viễn.” Bùi Thế Trạch trả lời.
Mai Tín Viễn, cái tên này với Kỷ Thanh Thần mà nói cũng không xa lạ gì. Ảo thuật dù thần bí, nhưng luôn bị coi là một trò tiêu khiển, không đến được những nơi cao quý. Nhưng vị Mai tiên sinh này lại rất được những những người trong quý tộc yêu thích, bọn họ rất thích xem người được xưng là Mai đại gia này biểu diễn ảo thuật.
Kiếp trước khi nàng còn sống không được nhìn thấy, nhưng sau khi chết thì đã xem vị đại sư này biểu diễn không ít lần, mỗi lần diễn đều làm thay đổi sự hiểu biết của nàng đối với ảo thuật. Xem màn ảo thuật người sống biến mất vừa rồi, cứ tưởng là đã xuất sắc lắm rồi, nhưng thật ra chẳng phải là loại ảo thuật khó nhất, chỉ cần tìm ra được thủ thuật trong đó liền thấy dễ dàng rất nhiều.
Nếu thiếu niên đeo mặt nạ nói một cái tên khác thì còn được, còn nếu nói tên mình là Mai Tín Viễn thì Kỷ Thanh Thần đã xác định được, người này tám phần chính là Bùi Thế Trạch.
Có lẽ người khác không biết quan hệ giữa chàng và Mai Tín Viễn, nhưng nàng lại biết cực kì rõ ràng.
Đường đường là đích công tử của Định Quốc Công, thế mà lại giả làm một đào kép, chạy đến thôn Định Chân này. Đúng là thú vị nha, nghĩ đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của Kỷ Thanh Thần càng thêm hớn hở.
“Đại ca ca, ngươi tháo mặt nạ xuống được không? Ta muốn thấy mặt ngươi, thế thì lần sau có gặp thì ta sẽ nhận ra ngươi.” Kỷ Thanh Thần nãi thanh nãi khí* nói.
* Nãi thanh nãi khí, miêu tả giọng điệu trẻ con.
Bùi Thế Trạch cúi đầu nhìn tiểu cô nương trước mặt, nàng sinh ra cực kì xinh xắn đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt to đen nhánh kia, rất có hồn, đúng thật là một đứa trẻ xinh đẹp không tùy vết. Khi nàng dùng giọng điệu ngọt ngào để nói chuyện, thì càng làm cho người nghe dễ mềm lòng mà đồng ý tất cả yêu cầu của nàng.
Ngay cả người lạnh lùng như Bùi Thế Trạch cũng không nhịn được mà khẽ cười.
“Mặt ta có một vết sẹo, sợ làm tổn thương đôi mắt tiểu thư nên không dám tùy tiện tháo xuống.”
Kỷ Thanh Thần rõ ràng nghe ra được giọng nói của chàng đã nhu hòa hơn so với trước kia, thế mà chàng vẫn vô tình cự tuyệt nàng. Nhưng chàng càng như vậy thì Kỷ Thanh Thần càng thấy chàng đang có tật giật mình.( truyện đăng trên app TᎽT )
“Thất tiểu thư, chúng ta mau về thôi, nếu không đại tiểu thư sẽ lo lắng đấy ạ.” Ngọc Nồng thấy Kỷ Thanh Thần nói chuyện với một đào kép, còn càng nói càng hăng, lòng vừa kinh ngạc vừa lo lắng, sợ tên đào kép này sử dụng thủ đoạn gì đó để mê hoặc tiểu thư nhà mình.
Nhưng Kỷ Thanh Thần chẳng những không nghe, ngược lại còn tươi cười nhìn thiếu niên đối diện, nói: “Vậy ca ca phải nhìn ta cho kĩ vào, sau này gặp lại, ngươi nhất định phải nhận ra ta đấy.”
Tuy thân phận của Kỷ Thanh Thần sau này chỉ cần ôm đùi cữu cữu của nàng là có thể nhàn hạ. Nhưng địa vị sau này của Bùi Thế Trạch thì tuyệt đối không thể đắc tội.
Bùi Thế Trạch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác* của nàng, trong đôi mắt to đen nhánh đầy sự chờ mong, vừa chân thành vừa ngây thơ, khiến người khác không thể xem nhẹ yêu cầu của nàng. Cho dù là người cứng rắng như Bùi Thế Trạch thì cũng không đành lòng từ chối.
*Phấn điêu ngọc trác:Ngọc đã được mài dũa, ý chỉ trẻ con xinh đẹp đáng yêu.
“...Ta sẽ nhớ kỹ.”...