Hắn chậm rãi cúi xuống, muốn nghe xem đứa trẻ nói gì.
Kỷ Thanh Thần nhanh tay bắt lấy sơ hở, vươn tay giật lấy chiếc mặt nạ.
Tiếc thay, khi tay nàng vừa nắm được mép mặt nạ thì đối phương đã hiểu được ý định, lập tức ngẩng đầu lên. Kỷ Thanh Thần quay người lại, nắm lấy cổ áo choàng của hắn. Chiếc áo đột ngột bị kéo để lộ cần cổ thon thả.
Thời gian dường như ngừng lại, Bồ Đào và Ngọc Nồng đứng phía sau không ngờ thất tiểu thư nhà bọn họ lại làm như vậy, như vậy…
Cả hai xấu hổ đến mức không nói được lời nào. Ai đời lần đầu gặp mặt lại đi cởi quần áo của người ta cơ chứ? May mà nàng còn nhỏ tuổi.
Kỷ Thanh Thần không hề xấu hổ, ngược lại còn vui vẻ buông tay ra, nhẹ nhàng nghiêng cái đầu nhỏ, trên khuôn mặt trắng nõn nở nụ cười ngây thơ, chỉ tay nói: “Đại ca ca, trên người huynh có sâu.”
Nàng chỉ muốn bắt sâu giúp người ta mà thôi.
Kỷ Thanh Thần nói xong, vội vàng giấu đôi tay nhỏ bé ra sau lưng rồi mỉm cười.
Lúc này, chàng thiếu niên đeo mặt nạ cúi đầu, khẽ cười. Cô nương còn nhỏ như vậy đã biết nói dối không chớp mắt.
Rất tốt, không tồi tí nào.
Kỷ Thanh Thần không biết lúc này đối phương đang nghĩ gì, chỉ thầm hối hận vì sao lúc nãy không cố gắng lột mặt nạ ra. User hdtruyen vui lòng ngừng hành động re-up thu phí bên truyện miễn phí bên app.
Thật ra nàng cũng không rõ tại sao bản thân lại quan tâm đến người đó nhiều như vậy.
Nàng nghĩ lại, kiếp trước cả hai cũng là bạn lâu năm. Nàng đã chứng kiến chàng phất lên nhanh như thế nào, từ một thiếu niên không ai quan tâm trong phủ Định Quốc công trở thành người nắm giữ quyền lực bậc nhất thiên hạ.
Khi còn là linh hồn, trong lòng nàng luôn tràn đầy oán hận. Lúc còn sống, nàng đã cố tìm cách để vào bên trong, nhưng lần nào cũng thất bại. Đừng nói là những nhà có quyền thế, ngay cả cửa lớn của nhà các vị quan bình thường nàng cũng không tiến vào nổi, vậy mà sau khi chết đi, nàng lại biến thành một sợi tàn hồn, trú ngụ trong miếng ngọc bội của cháu đích tôn phủ Định Quốc công Bùi Thế Trạch.
Phủ Định Quốc công là gia tộc danh giá của triều Đại Ngụy. Từ khi nhà Ngụy thành lập đến nay, tổ tiên họ Bùi đều được phong làm Định Quốc công, còn con gái thì tiến cung làm phi tần. Vị hoàng đế kế nhiệm cũng là đứa con mang trong mình dòng máu nhà họ Bùi. Có thể nói, trong người con cháu hoàng thất đang chảy dòng máu của Bùi gia.
Phủ Định Quốc công cũng vô cùng lẫy lừng, đào tạo ra rất nhiều thế hệ tài năng. Định Quốc công nổi danh là người dũng cảm đánh lui giặc ngoài.
Năm đó khi bám vào miếng ngọc bội của Bùi Thế Trạch, nàng chợt nhận ra, không ngờ trên đời này lại có người đẹp tuyệt trần đến như vậy, lạnh lùng và uy nghiêm như tuyết trắng trên đỉnh núi cao vời vợi. Đáng tiếc, khi đó người ngoài lại bàn ra tán vào, nói rằng phủ Định Quốc công nổi danh trăm năm, thế mà lại sinh ra một kẻ thất bại.
Tuy chàng là con trưởng của Thế tử gia phủ Định Quốc công, cháu đích tôn bên đại phòng, nhưng chỉ ham mê mấy trò biến hóa trên giang hồ, không chịu khổ luyện binh pháp mà chỉ thích bày vẽ ảo thuật.
Lúc đầu, nàng cũng giống như bao người khác, cho rằng chàng là kẻ không biết cầu tiến. Nhưng sau này khi chàng bắt đầu lộ bộ mặt thật, mọi người lại sợ hãi đến mức chỉ mong chàng đừng tiến thêm nữa.
Nàng vốn tưởng rằng cả đời này chỉ có thể làm người đứng ngoài xem, không ngờ rằng bản thân có cơ hội sống lại lần nữa.
Khi còn ở kiếp trước, nàng cũng đã từng thử rời đi, nhưng linh hồn không thể cách xa ngọc bội quá lâu. Có lần, nàng ra ngoài lang thang một mình, không ngờ ngày hôm đó Bùi Thế Trạch không về phủ mãi cho đến ngày hôm sau, hồn phách của nàng đã yếu đi rất nhiều, tưởng chừng rơi vào kết cục hồn bay phách lạc.
Vì thế, khi nàng nhìn thấy thiếu niên biểu diễn ảo thuật trên đài đã nhớ ngay tới Bùi Thế Trạch. Bằng một lý do nào đó, nàng luôn cảm thấy Bùi Thế Trạch của kiếp trước cảm nhận được sự tồn tại của nàng, nhưng ý nghĩ này thật quá vô lý, đến chính nàng cũng thấy buồn cười.
Dù sao mọi chuyện xảy ra với nàng vốn đã rất kỳ lạ, nếu có chuyện gì kỳ quái hơn nữa xảy ra, nàng cũng không thấy bất ngờ.
Nhưng lúc này đây, chàng thiếu niên liên tục né tránh nàng, khiến trong lòng nàng tin chắc người trước mặt chính là Bùi Thế Trạch?
Nhưng hắn lại trốn tránh không gặp người…
Không đúng, năm nay chàng mới mười bốn tuổi, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến độ tuổi làm mưa làm gió, chắc chắn lúc này chàng sẽ ở kinh thành. Phủ Định Quốc công sao dám để người có địa vị như chàng tùy ý rời kinh, đi theo một đoàn kịch ảo thuật biểu diễn kiếm tiền khắp nơi được?( truyện đăng trên app TᎽT )
“Đại ca ca, màn trình diễn của huynh thật tuyệt vời.” Kỷ Thanh Thần nhìn hắn chan chứa ngọt ngào.
Bùi Thế Trạch nhếch miệng cười, không nói gì, im lặng đợi xem cô nương nhỏ nhắn sẽ nói gì tiếp theo.
Quả nhiên, Kỷ Thanh Thần đã nói ngay: “Ta sẽ kêu cha ta đến mua huynh về.”