Kỷ Diên Sinh đã đích thân ra mặt thì mọi chuyện chắc chắn thành công, những người trong đoàn ảo thuật đồng ý tiếp tục biểu diễn thêm vài tiết mục.

Có người lên sân khấu tiếp tục biểu diễn, nhưng thiếu niên mặc áo xanh lúc trước không trở ra nữa. Tuy trong lòng Kỷ Thanh Thần không dám tin thiếu niên kia chính là người đó, nhưng vẫn thấy hơi bất an. Suy cho cùng, người đó vô cùng bí ẩn, trên người đầy rẫy khúc mắc.

“Đại tỷ tỷ, muội có thể vào trong hậu trường xem một lát được không?” Kỷ Thanh Thần ngẩng đầu, khuôn mặt trắng trẻo hồng hào tràn đầy mong đợi.

Kỷ Bảo Cảnh nhìn đôi mắt to tròn của nàng, cảm thấy hơi tội lỗi nếu từ chối, nhưng những người trong đoàn kịch đó đều là dân giang hồ, nàng ấy không biết hết rõ lai lịch của từng người nên không dám để Nguyên Nguyên tùy tiện tiếp xúc.

“Tỷ, muội chỉ muốn nhìn một xíu thôi. Bọn họ thật lợi hại, có thể làm người biến mất ngay tức khắc.” Kỷ Thanh Thần làm nũng, bàn tay mũm mĩm kéo mạnh ống tay áo của Kỷ Bảo Cảnh.

Kỷ Bảo Cảnh lúc nào cũng đồng ý mọi yêu cầu của Kỷ Thanh Thần, hơn nữa, lần này nàng còn liên tục làm nũng. Kỷ Thanh Thần vừa kéo tay áo nàng ấy, vừa uốn éo thân hình bé nhỏ mũm mĩm, Kỷ Bảo Cảnh cảm thấy vô cùng đáng yêu, không nỡ từ chối.

Chỉ là, nàng ấy không tiện đi cùng, đành sắp xếp Ngọc Nồng theo.

Kỷ Thanh Thần đi thẳng đến nơi, đôi chân ngắn sải bước mạnh mẽ, Bồ Đào và Ngọc Nồng đi theo sau, nhìn bộ dạng sốt ruột của nàng mà không nhịn được cười.

Bồ Đào nhẹ nhàng nói: “Tiểu thư đừng đi nhanh như vậy, những người này chưa rời khỏi đây đâu.”
Kỷ Thanh Thần giả lơ, tiếp tục đi về phía trước, cũng may là chỗ nghỉ của bọn họ ở ngay phía sau đài, trong một túp lều dựng tạm. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web t ytnovel.

Một người đàn ông trung niên đang đứng ở cửa, hình như là chủ đoàn kịch, nhìn vào phía trong lều hét lớn: “Diễn tiếp nửa canh giờ nữa, nhà chủ sẽ trả chúng ta thêm hai mươi lượng bạc, tất cả mau chỉnh đốn lại tinh thần.”( truyện đăng trên app TᎽT )
Người đàn ông trung niên quay đầu lại, nhìn thấy Kỷ Thanh Thần. Bọn họ đều là dân chu du bốn phương, vừa nhìn đã biết đây là một cô nương xuất thân từ gia đình giàu có, theo sau còn có hai nha hoàn.

Kỷ Thanh Thần nhìn thấy hắn, không kiêng nể mà nói thẳng: “Ta muốn vào trong xem.”
Hắn tiến lên một bước, lễ phép nói: “Tiểu thư, hậu trường là nơi dơ bẩn, không thích hợp cho người cao quý bước vào.”
“Ta nói được là được.” Kỷ Thanh Thần tỏ rõ khí thế uy nghiêm.

Người đàn ông trung niên nhìn cô nương nhỏ nhắn mềm mại trước mặt, lại còn ra vẻ nghiêm túc khi nói chuyện, trong lòng cười bất lực, không có ý định ngăn cản nữa, dù sao một đứa trẻ nhỏ như vậy, có thể gây ra chuyện gì được chứ.

“Tiểu thư đã muốn vào, tiểu nhân cũng không dám ngăn cản.” Người đàn ông trung niên vội vàng tránh đường.

Kỷ Thanh Thần đắc ý, hiên ngang cùng hai nha hoàn đi vào. Bên trong hậu trường cũng không có gì để xem, chỉ có mấy cái rương lớn và băng ghế dài, ngoại trừ những người đang biểu diễn trên đài, số còn lại đều ở sau cánh gà.

Nàng nhìn một lượt xung quanh, không tìm thấy thiếu niên mặc áo xanh, hơi cau mày, quay đầu lại hỏi người đàn ông trung niên: “Vị ca ca vừa biểu diễn lúc trước đâu rồi?”

“Tiểu thư muốn gặp người đó sao?” Chủ đoàn kịch hơi khó xử.

Kỷ Thanh Thần lập tức cảnh giác, hỏi: “Chẳng lẽ ca ca đó không ở chỗ này sao?”
“Có, có chứ, đoàn kịch của chúng tôi đã từng biểu diễn ở trong phủ Quốc Công, mọi người sẽ không đi lại lung tung đâu.” Chủ đoàn kịch tưởng rằng cô nương bé nhỏ này không vui, lập tức giải thích.

Chủ đoàn kịch nhìn xung quanh, sau đó vẫy một người ở trong góc: “Này, lại đây đi, có vị tiểu thư muốn thưởng cho ngươi.”
Đoàn kịch này khá nổi tiếng, thường xuyên biểu diễn trong các gia đình giàu có nên rất hay được các tiểu thư gọi tên thưởng riêng, việc có người ra vào hậu trường như thế này không phải là chuyện hiếm.

Kỷ Thanh Thần nhìn về phía tiếng gọi, quả nhiên là người đó. Sau khi rời khỏi đài, hắn đã thay một bộ y phục vạt cổ chéo màu xanh nhạt, chất liệu vô cùng bình thường, không thêu hoa văn, giống như được làm từ một miếng vải còn trơn nguyên, trên mặt vẫn đeo mặt nạ màu trắng.

Hắn chậm rãi bước tới, đứng yên, cúi đầu nhìn Kỷ Thanh Thần.

Tuy rằng không thể nhìn thấy mặt hắn, nhưng nàng luôn cảm thấy khuôn mặt sau lớp mặt nạ đó là dáng vẻ vô cùng điềm tĩnh thản nhiên.

Bùi Thế Trạch cúi đầu, ngắm nhìn cô bé đáng yêu đứng trước mặt, trên người mặc một chiếc váy màu xanh ngọc bích, tóc cài nụ hoa xinh xắn. Đôi mắt to tròn đen láy như mực, nhưng lại trong suốt sáng ngời khó tả, giống như hai quả nho đen trôi nổi trong làn nước.

Hắn không nói gì, nhưng nàng đã tiến lên một bước, nhón chân, vươn bàn tay mũm mĩm nắm lấy tay áo hắn, nũng nịu: “Đại ca ca.”

Một tiếng gọi đại ca ca êm dịu, trên cơ thể nàng thoang thoảng một mùi hương ngọt ngào, nhưng không phải mùi son phấn, mà là mùi hương nhẹ của trẻ con. Đôi mắt to tròn, ngây thơ hiền lành, không có vẻ kiêu ngạo thường thấy của những người giàu có.

Bồ Đào nghe thấy tiểu thư nhà mình gọi một người giang hồ là đại ca ca, trong lòng rất lo lắng, nhưng ngại người ngoài nên không dám mở lời.

Kỷ Thanh Thần không hề quan tâm, nàng vào hậu trường chỉ để tìm hiểu thêm, nên sẽ rất thuận tiện nếu tỏ ra tự nhiên như vậy.

Nàng thấy thiếu niên đeo mặt nạ không trả lời, tiếp tục kéo ống tay áo hắn: “Đại ca ca, huynh cao quá, có thể cúi xuống một xíu được không? Ta có chuyện muốn nói với huynh.”
Tuy Bùi Thế Trạch đang đeo mặt nạ, nhưng hắn vẫn hơi bất ngờ. Bình thường hắn sẽ không quan tâm đến một đứa trẻ như vậy, nhưng hiện tại hắn đang cải trang nên không thể từ chối…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play