Tuy Kỷ Bảo Cảnh có nghe qua ảo thuật, nhưng đây là lần đầu nàng ấy được tận 0 mắt nhìn thấy, vẫn còn đang đắm chìm vào màn ảo thuật đáng kinh ngạc kia, nàng ấy có chút khó xử lắc đầu, nói: “Tỷ tỷ cũng không biết, hay chờ lúc kết thúc, tỷ tỷ phái người đi hỏi bọn họ một chút nhé?”

Kỷ Bảo Cảnh tưởng rằng Kỷ Thanh Thần muốn biết, không nỡ làm nàng thất vọng nên mới an ủi như vậy.

Kỷ Thanh Thần cười ngọt ngào với nàng ấy một cái, nói: “Chỉ là Nguyên Nguyên hơi tò mò chút thôi, tỷ tỷ không cần làm bọn họ khó xử. Đây là nghề giúp họ kiếm tiền mà.”

Ảo thuật này chắc chắn phải dùng thủ thuật nào đó, nếu nói ra sẽ làm mất cảm giác bất ngờ.

Hơn nữa nguyên lí trong đó, Kỷ Thanh Thần đã biết rất rõ ràng rồi. Vì trước khi nàng chết đã bám vào ngọc bội một người, không ngờ người đó lại là thiếu gia của phủ Quốc Công, chàng thích cái gì không thích, lại thích ảo thuật, hầu như cả ngày đều chỉ biết làm ảo thuật…

Nhưng sau một thời gian dài, tất cả đã chứng minh, nhưng trò ảo thuật kia đều đươc dùng thủ thuật để che mắt người xem.

Tiếp đó, lại có người khác bước ra, một thiếu niên cùng lúc biến ra mấy chục con bồ câu trắng, các vị tiểu thư đoan trang quy củ phía dưới vỗ tay kịch liệt, suýt chút nữa đã vỗ tê cả hai bàn tay.

Chờ đến khi thiếu niên mặt tròn tỏ vẻ dừng buổi biểu diễn hôm nay, không chỉ có tiểu thư nhỏ tuổi, mà ngay cả Kỷ Bảo Ánh cũng có chút không nỡ.

“Không được, ta muốn xem nữa, muốn xem nữa!” Kỷ Bảo Phỉ làm ầm ĩ.

Người trên đài lại không trả lời, toàn bộ lui xuống phía sau đài. Kỷ Bảo Phỉ không muốn họ đi, lập tức kéo cánh tay Kỷ Bảo Ánh, lớn tiếng nói: “Đại tỷ, muội muốn xem nữa, tỷ mau gọi bọn họ ra ảo thuật tiếp đi, muội còn xem chưa đủ mà.” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web t ytnovel.

Kỷ Bảo Ánh có chút khó xử: “Bảo Phỉ à, những người này là do nhị thúc của phủ Tây đặc biệt phái người mời từ kinh thành về, chỉ diễn mỗi hôm nay thôi.”

Nên nàng ấy cũng không cách nào giữ bọn họ lại diễn tiếp được.

Nghe nàng ấy nói thế, Kỷ Bảo Vân có chút kinh ngạc nói: “Là nhị thúc mời về ư?” 

Không chỉ nàng ấy, ngay cả Kỷ Thanh Thần và Kỷ Bảo Cảnh đều vô cùng bất ngờ, các nàng cũng không biết là do Kỷ Diên Sinh mời về.

"Vậy thì mời nhị thúc đến, chắc chắn nhị thúc có thể bảo họ diễn tiếp." Kỷ Bảo Phỉ cố chấp nói, vì chuyện đánh nhau mấy ngày trước, nên hai hôm nay nàng ta luôn phải cố gắng ngoan ngoãn, nhưng hôm nay là ngày cuối cùng rồi, hơn nữa còn xem được những màn ảo thuật lợi hại như vậy, cuối cùng nàng ta cũng bộc phát tính cách ngang ngược vốn có.

“Bảo Phỉ, không được làm loạn.” Kỷ Bảo Ánh nhíu mày.

Nhưng Kỷ Bảo Phỉ vừa thấy có người đến thu dọn đồ đạc, lập tức òa khóc: “Đại tỷ, cầu xin tỷ mà, muội muốn xem tiếp.”

Kỷ Bảo Oánh khó xử nhìn thoáng qua Kỷ Bảo Cảnh, cũng may nghe được Kỷ Bảo Cảnh nói: “Để ta phái nha hoàn đi tìm Cao Hoàn, đoàn ảo thuật này hẳn là do hắn mời về. Nên những người này chắc sẽ nghe lời hắn.” 

Nghe những lời này, các vị tiểu thư bên cạnh lập tức vui vẻ, Kỷ Bảo Phỉ nhìn Kỷ Bảo Cảnh, ngượng ngùng nói: “Cảm ơn Bảo Cảnh tỷ tỷ.” 

Khi Kỷ Diên Sinh đến, nữ hài nhi của Kỷ gia đều có chút sợ hãi, vội vàng đứng lên hành lễ với ông ấy.

Cao Toàn theo sau ông ấy lập tức đi vào hậu đài, muốn tìm chủ đoàn nói chuyện. Kỷ Diên Sinh nhìn các vị tiểu thư, cười hỏi: “Các con đều muốn xem tiếp sao?” 

“Nhị thúc, người bảo bọn họ biểu diễn tiếp đi ạ, chúng con còn chưa xem thỏa thích nữa.” Kỷ Bảo Phỉ nhìn thấy ông ấy, lập tức làm nũng nói.

Kỷ Diên Sinh hơi mỉm cười: “Nếu Bảo Phỉ muốn xem nữa thì nhị thúc sẽ bảo bọn họ biểu diễn tiếp, dù sao đoàn ảo thuật này là đặc biệt mời về cho con và Nguyên Nguyên xem mà.” 

“Mời về cho chúng con?” Kỷ Bảo Phỉ kinh ngạc đến ngây người, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Kỷ Thanh Thần.

Mà Kỷ Thanh Thần vẫn luôn im lặng cũng thắc mắc, không phải Đại thái phu nhân mời ư?

“Nhị thúc biết con và Nguyên Nguyên có chút cãi vã, nên muốn cho hai con cùng xem ảo thuật, biến chiến tranh thành tơ lụa*.” Kỷ Diên Sinh hơi mỉm cười nhìn Kỷ Bảo Phỉ.

*Biến chiến tranh thành tơ lụa: dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Bảo Phỉ chợt đỏ bừng, mấy ngày nay nàng ta đã bị trưởng bối trong nhà giáo huấn một lần, cũng biết nàng ta mắng Kỷ Bảo Cảnh và Kỷ Thanh Thần bằng những lời đó thật sự rất quá đáng. Vậy mà nhị thúc lại không trách tội nàng ta, ngược lại còn mời nàng ta xem diễn ảo thuật, nên bây giờ nàng ta có chút áy náy trong lòng.

Kỷ Thanh Thần không ngờ, mục đích Kỷ Diên Sinh mời những người kia đến diễn ảo thuật cho các nàng xem là như vậy.

“Có một số đạo lí không cần nhị thúc giảng, Bảo Phỉ con cũng cần phải biết. Lần này nhị thúc không trách con, nhưng nhị thúc hy vọng con có thể nhận ra sai lầm của mình, sau này sống hòa thuận với Nguyên Nguyên. Con có thể hứa với ta không?”

Kỷ Bảo Phỉ không ngừng xoa tay mình, sau đó thân hình nhỏ bé cúi xuống trước mặt Kỷ Thanh Thần: “Nguyên Nguyên, hôm đó tỷ không nên mắng đại tỷ tỷ, cũng không nên nói mấy lời không hay kia. Tỷ biết sai rồi, muội có thể tha thứ cho tỷ không?”

Nhớ tới ngày đó Kỷ Diên Sinh hùng hổ chạy đến đình viện của tổ mẫu, bây giờ lại nhìn ánh mắt chờ đợi của ông ấy, Kỷ Thanh Thần cúi đầu, vành mắt hơi nóng lên.

"Nguyên Nguyên.” Kỷ Diên Sinh ôn nhu gọi nhũ danh của nàng. 

Lúc này Kỷ Thanh Thần mới ngẩng đầu nhìn Kỷ Bảo Phỉ: “Muội cũng không nên đánh tỷ, sau này chúng ta sống chung hòa thuận nhé.” 

Kỷ Bảo Cảnh ở bên cạnh quay đầu đi, hốc mắt cũng đã ươn ướt.

Kỷ Diên Sinh vui mừng nhìn Kỷ Thanh Thần, không nhịn được duỗi tay xoa đầu nàng: “Phụ thân biết, Nguyên Nguyên của phụ thân là người rất rộng lượng mà.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play