“Thế tử gia, thế tử gia, cầu xin người.” Bùi Du ôm chặt lấy eo Bùi Thế Trạch, cho dù có bị coi là vô lễ cũng không dám buông tay ra phút nào.
Bùi Thế Trạch nhìn khu rừng mênh mang vô tận phía chân núi, nếu không phải Bùi Du cứ mãi ôm lấy chàng, chỉ e chàng đã gieo mình xuống dưới. Lúc này Ân Bách Nhiên đi tới, chàng ấy vừa mới xuống núi, nghe tin Nguyên Nguyên xảy ra chuyện bèn vội vã quay trở lại.
Ngay cả một người vốn luôn giữ thái độ bình tĩnh như Ân Bách Nhiên giờ phút này đây cũng thất thần, khuôn mặt trắng bệch như giấy, vội vàng chạy tới suýt vấp té, nếu không nhờ thị vệ bên cạnh kịp thời đỡ lấy, có lẽ chàng ấy đã ngã dúi dụi.
Thị vệ sửng sốt, lập tức nói: “Đại thiếu gia, xin người hãy cẩn thận.”
Ân Bách Nhiên đẩy tay tên thị vệ ra, vội vàng chạy đến bên mép vực thẳm, quát lớn: “Tại sao lại không cứu người? Không mau cứu người đi?”
“Bẩm đại thiếu gia, chúng thuộc hạ đã cử một đội người xuống phía dưới chân núi gấp, tuy nhiên đường đi hơi xa xôi. Chúng thuộc hạ cũng đã chuẩn bị dây thừng để đi xuống cứu biểu cô nương.” Thị vệ trưởng lập tức trả lời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT