Bùi Thế Trạch đeo hòm thuốc ra sau lưng, nắm lấy dây thừng đi xuống. Chàng đeo bao tay da trâu, hai chân giẫm lên vách núi rồi từ từ tụt xuống. Vách núi hơi trơn trượt, mấy lần chàng đã bị hụt chân, cũng may đôi tay vẫn nắm chặt lấy sợi dây.
Vừa đặt chân xuống dưới, chàng lấy viên dạ minh châu từ trong lồng ngực ra. Lồng ngực vô cùng ấm áp,  chàng đưa tay xoa miếng ngọc bội vẫn luôn đeo trên cổ. Mặt ngọc này chính là món quà mà sư phụ chàng đã ban tặng trước khi rời đi, không biết tại sao đột nhiên trở nên ấm áp lạ thường.
Lúc này chàng cũng không còn tâm trí để ý đến sự khác lạ của miếng ngọc bội, cầm dạ minh châu tiến về phía trước, lớn tiếng tìm Kỷ Thanh Thần, nhưng xung quanh chỉ có tiếng chim muông ríu rít, không có tiếng đáp lại của nàng.
Khu rừng rậm rạp này thật sự rất phiền toái, cỏ trên mặt đất đã mọc cao lên đến mắt cá chân, ngay cả đất xung quanh cũng mềm nhão. Sau khi dò xét một lượt địa hình nơi này, Bùi Thế Trạch bỗng cảm thấy có hy vọng, cây cối ở đây vô cùng tươi tốt, khi nàng ngã xuống chắc chắn sẽ có ma sát chống đỡ, rơi trên mặt thảm cỏ xanh này nhất định sẽ không sao.
Nghĩ tới đây, bước chân của chàng càng nhanh hơn. Chàng đã tính toán được nơi nàng sẽ rơi xuống, nhưng bây giờ đang là ban đêm, cây cối trong rừng quá tươi tốt rậm rạp, vì thế chàng quyết định châm một mồi lửa để tầm nhìn thêm rõ hơn.
Dưới một gốc cây to quá hai người ôm, chàng phát hiện ra Kỷ Thanh Thần. Chàng đứng yên tại chỗ, nhìn nàng nằm tựa vào thân cây giống như đang ngủ say.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play