Tin tức về bản đồ kho báu truyền ra, đội ngũ khắp nơi nghe tin lập tức hành động, bọn họ không thể bảo đảm an toàn cho hai người dưới sự truy đuổi của nhiều thế lực như vậy.

Nếu “Hung thủ” nhân cơ hội này nhổ cỏ tận gốc, bọn họ không gánh nổi trách nhiệm này.

Hai bên chỉ có thể vừa giằng co lẫn nhau vừa chờ đợi cơ hội.

Giữa hai người Đào Dương và Thanh Y Sứ, mỗi khi chạm mặt, không khí xung quanh tựa hồ giống như một miếng vải sắp rách, chiến ý hết sức căng thẳng, chạm vào là nổ ngay.

Lục Kiến Vi xây một mảnh ruộng nhỏ để thực nghiệm bên ngoài tường vây quán trọ, chuyên môn chỉ dành cho Ngưu Cường trồng rau trồng hoa, nàng hứa hẹn, nếu có thể trồng thành công ra hoa ra cỏ, bất kể chủng loại gì, đều sẽ cho Ngưu Cường mức thù lao phong phú.

Ngưu Cường đến quán trọ nhiều lần, dần dần cũng quen thuộc với người nơi đây, cũng không thấy người giang hồ có gì đáng sợ.

Trong con mắt của hắn, Lục chưởng quầy là cô nương thích trang điểm xinh đẹp, còn thích nhàn nhã phơi nắng; Tiết thiếu gia có trình độ nấu ăn không tầm thường; Trương bá hiền lành hiền từ; Nhạc Thù vô tư ngây thơ; còn Yến đại hiệp đặc biệt thích chẻ củi.

Còn có năm vị khách không hợp nhau, dù sao cũng chỉ dừng chân chốc lát, lãnh đạm ngạo mạn chút cũng bình thường.

Ba ngày sau, Ngưu Cường đánh xe lừa tới, trên xe chở một thùng phân bón lớn.

“Lục chưởng quầy, chỗ này là do bà con xung quanh ngâm ủ, không dễ ngửi, sợ là sẽ làm mọi người khó chịu.” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel.

Lục Kiến Vi hỏi: “Phân bón này có dùng được không?”

“Vẫn còn tốt, chỉ là hơi tốn chút thời gian.” Ngưu Cường thành thật trả lời: “Thùng bên trong đều là do bà con ngâm ủ còn thừa, nếu muốn làm mới phải đợi thêm mấy tháng.”

Lục Kiến Vi hơi suy tư, nói: “Ta sẽ trả tiền cho mọi người.”

“Không cần không cần, mấy thứ này không đáng giá bao nhiêu.” Ngưu Cường vội vàng xua tay.

“Ngươi cứ đi về hỏi một chút.”

Ngưu Cường nghĩ ngợi, hắn cũng không thể ngăn cản bà con kiếm tiền được, bèn gật đầu đáp ứng.

Nếu muốn biến một mảnh đất hoang vu thành ruộng đồng màu mỡ, không chỉ yêu cầu phân bón thích hợp, còn phải chú ý cách chăm sóc.

Sau khi kết thúc thu hoạch vụ thu, thôn dân rảnh rỗi không có việc gì, vì muốn kiếm thêm chút thu nhập, sau khi được Ngưu Cường dẫn dắt, sôi nổi bày mưu tính kế.

Một số lão nông có kinh nghiệm phong phú đã cung cấp những ý kiến rất hữu hiệu, Lục Kiến Vi đều có khen thưởng.( truyện đăng trên app TᎽT )

Một ngày, Ngưu Cường làm xong công việc, tạm biệt với mấy người Lục Kiến Vi.

Lục Kiến Vi dặn dò: “Đoạn thời gian này ngươi không cần đến đây, quán trọ đón nhiều khách giang hồ, cẩn thận làm ngươi bị thương.”

Ngưu Cường cũng phân biệt được tốt xấu, không ngừng đồng ý, trong lòng còn thấy cảm động vì Lục Kiến Vi cố ý nhắc nhở hắn.

Lục chưởng quầy so với những người trong giang hồ khác là không giống nhau.

Sắc trời dần tối, Lục Kiến Vi dựa trên lan can lầu ba nhìn ra xa.

Ngụy Liễu chậm rãi đến gần.

“Lục tỷ tỷ, vì sao tỷ luôn muốn trồng trọt? Trong quán không thiếu lương thực, cần gì phải phí công như vậy?”

“Bên ngoài quán trọ là một mảnh hoang vu, không có sức sống. Nếu như mở cửa sổ có thể thấy một màu xanh mênh mông bát ngát, hay là một mảnh vườn trăm hoa đua nở, Ngụy cô nương thấy có đẹp hay không?”

“Tỷ nói đúng.” Ngụy Liễu tinh tế cân nhắc, bèn suy nghĩ, nếu có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy nhất định rất đẹp: "Nếu điều này thành sự thật, muội nhất định sẽ đến đây ở thường xuyên, Lục tỷ tỷ cũng đừng ghét bỏ muội đó nha.”

Lục Kiến Vi cong cong ánh mắt, ôn nhu nói: “Ta chắc chắn sẽ rất vui.”

“Lục tỷ tỷ.” Ngụy Liễu bỗng dưng nắm lấy cổ tay của nàng, nắm rất chặt: “Nếu tất cả mọi người đều muốn có được bản đồ kho báu, tỷ sẽ như thế nào? Mấy người Trương bá sẽ như thế nào?”

Lục Kiến Vi nghiêng đầu xem nàng ấy, đôi mắt trong suốt của thiếu nữ nhìn Lục Kiến Vi đầy quan tâm.

“Không thế nào cả.” Nàng nói: “Đừng quên, Yến đại hiệp đang ở đây.”

Có cao thủ đệ nhất bảo vệ, làm gì có ai có thể gây ra sóng gió chứ?

Ngụy Liễu lại nói: “Nhưng ngay cả con voi mạnh mẽ, cũng không thể địch nổi đàn kiến khổng lồ.”

Giang hồ cho dù có đông đảo cao thủ, cũng không dám đối kháng với quân đội triều đình, cái đạo lý kiến nhiều cắn chết voi này ai cũng hiểu.

Yến Phi Tàng chỉ có một, hơn nữa hắn ta cũng không nhất thiết phải trung thành với quán trọ, không cần thiết phải bán mạng vì quán trọ của nàng.

Hắn ta có thể rút lui bất cứ lúc nào.

Một khi hắn ta rời khỏi đây, quán trọ sẽ bị gặp nguy hiểm bốn phía.

Đến lúc đó Lục chưởng quầy sẽ gặp phải chuyện gì, nàng ấy không dám nghĩ.

Lục Kiến Vi vỗ vỗ mu bàn tay nàng ấy, vẻ mặt trầm tĩnh.

“Đừng lo lắng, đêm nay cứ việc ngủ ngon.”

Bản đồ của hệ thống đã bao quát toàn bộ triều Khải, trong phạm vi mấy chục dặm, những chấm xanh chen chúc nhau.

Từ bốn phương tám hướng, lũ lượt kéo đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play