Trăng sáng cùng với những ánh sao thưa thớt trên bầu trời, tại vùng hoang vu bát ngát.
Một quán trọ đột ngột xuất hiện trong vùng hoang dã bạt ngàn, sừng sững tựa như một hòn đảo hoang trên biển.
Hai ngọn đèn lồng treo lủng lẳng dưới mái hiên và đung đưa theo ngọn gió như đôi mắt của một con thú dữ trong bóng đêm đang nhìn chằm chằm vào những vị khách không mời mà đến.
Kẻ tới hiểu rõ trong lòng.
Bản đồ kho báu là thứ ai cũng muốn có được, nhưng sẽ không ai lại tới cướp giữa ban ngày ban mặt, bóng đêm có thể che giấu sự thật.
Bọn họ mặc y phục dạ hành, trùm khăn đen và tụ tập ở bức tường bên ngoài quán trọ.
Không gian yên lặng như tờ, bên tai chỉ có tiếng tim đập thình thịch.
Bọn họ rất ăn ý, không ai muốn bản thân mình làm con chim đầu đàn, cũng không ai muốn mình là người đầu tiên xâm nhập vào quán trọ.
Nhưng, chờ đợi không phải là cách.
Quán trọ, tầng ba, Lục Kiến Vi không đốt đèn.
Nàng ngồi bên cửa sổ, giác quan phóng đến cực đại, không cần sự hỗ trợ của hệ thống, nàng cũng có thể phân biệt được đẳng cấp của các vị khách không mời mà tới.
Những người này đến đây chỉ là để thăm dò nhận thức nông sâu, cấp bậc cao nhất cũng chỉ ở cấp bốn, còn đại đa số là cấp ba, số ít là cấp hai cũng là cấp nhét vô cho đủ số lượng người. ( truyện trên app T𝕪T )
Bọn họ chờ đợi ở ngoài quán trọ cả nửa ngày cũng không thấy động tĩnh gì.
Ở tầng hai, Đào Dương đã không quan tâm được đến việc nam nữ khác biệt, hắn và Ngụy Liễu ở chung 1 phòng, nắm tay siết chặt, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
"Sư muội, bên ngoài… có rất nhiều người." Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel.
Nếu như những người này cùng nhau xông lên, chỉ dựa vào mấy người họ và Yến đại hiệp thì không thể ngăn chặn hoàn toàn được, chắc chắn bọn chúng sẽ nhân lúc hỗn loạn để bắt hai người Nhạc Thù đi.
Đừng thấy cấp bậc của các vị khách Giang Hồ không cao, nhưng họ có một số kỹ thuật để người khác khó lòng phòng bị như: Thuốc mê, hạ độc, ám khí các loại thủ đoạn nhiều vô kể.
Ngụy Liễu cũng có chút lo lắng trong lòng, nhưng nghĩ đến sự bình tĩnh và tỉnh táo của Lục Kiến Vi, nàng ấy lại có phần mong chờ.
Nàng ấy muốn nhìn xem, Lục tỷ tỷ sẽ dùng cách gì để ngăn cản những con linh cẩu kia lại.
"Sao sư phụ không tự mình đến?" Đào Dương không hiểu: "Với giao tình giữa người và Nhạc trang chủ, chúng ra sẽ không bị động như thế này."
Nếu như không muốn che chở, sơn trang Nhàn Vân cũng sẽ không âm thầm điều tra.
Nếu là một lòng muốn che chở, vì sao không trực tiếp đứng ra?
Ngụy Liễu: "... Nếu như Nhạc Thù bọn họ không thật sự muốn đi đến sơn trang Nhàn Vân thì họ sẽ không lặn lội đường xa để đến nơi này. Sư huynh, bên ngoài có rất nhiều lời đồn đại, huynh có nghe nói không?"
"Ý muội nói là bản đồ kho báu?" Đào Dương không tin: "Nếu thật sự có bản đồ kho báu, thế thì sao phải chờ đợi tới bây giờ?"
Ngụy Liễu: "Rất nhiều người thà rằng tin là có. Huynh nhìn bọn họ vây bốn phía quán trọ chật như nêm cối kia kìa."
"Muội nói đúng, nhiều người đến để tranh đoạt như vậy, sự xuất hiện của sư phụ sẽ chỉ thêm khó xử hơn." Đào Dương hiểu.
Ngụy Liễu bất đắc dĩ lắc đầu: "Sao huynh không nghĩ tới, lúc trước sư phụ để chúng ta bí mật tìm họ cũng là vì việc này?"
"Không có khả năng!" Đào Dương quả quyết phản bác.
Ngụy Liễu không nói gì thêm nữa.