Hắn miễn cưỡng chuyển đề tài: "Đệ luyện võ thế nào rồi?"
Nhạc Thù gãi đầu, buồn bã.
"Ta cảm thấy ta thật sự dốt quá, luyện bao nhiêu cũng không thấy tiến bộ, kiếm pháp cũng học không được."
Tiết Quan Hà cũng cảm thấy vậy, hắn đã từng cho rằng mình không có năng khiếu, không học được võ công, nhưng sau khi được chưởng quầy nhận làm đồ đệ, chưởng quầy dạy cho hắn tâm pháp và đao pháp phù hợp, hắn có thể cảm nhận được sự tiến bộ của mình.
"Đệ có từng nghĩ, có thể năng khiếu của đệ không phải để học kiếm pháp không?"
Nhạc Thù theo bản năng trả lời: "Dĩ nhiên đã từng nghĩ, nhưng học võ không thể chọn..."
Không đúng, hiện tại đã có sư phụ, có thể tùy ý chọn võ công!
Nhóc nhìn Tiết Quan Hà một cách hâm mộ.
"Ta cũng muốn thử xem mình thích hợp với môn võ nào."
Tiết Quan Hà an ủi nhóc: "Nhất định sẽ có cơ hội."
Lầu hai, Ngụy Liễu rửa mặt xong, vừa thay đổi y phục sạch sẽ thì nghe thấy Đào Dương gõ cửa.
"Sư muội, muội không sao chứ?"
Ngụy Liễu mở cửa: "Vào rồi nói chuyện."
Đào Dương quay đầu, không nhìn nàng ấy nhưng cũng không rời đi.
"Sư muội không sao là tốt rồi, ta chỉ hỏi một chút, không cần vào."
"Sư huynh, chờ một chút."
"Sư muội nói đi."
"Sư huynh, vào phòng rồi nói."
"Được rồi."
Đào Dương cảm thấy không được tự nhiên, sau khi vào phòng cũng không ngồi.
"Sư muội muốn nói gì?"
"Đã năm ngày rồi." Ngụy Liễu cau mày: "Chúng ta vẫn chưa nhận được hồi âm." Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web t ytnovel.
Năm ngày trước, bọn họ sử dụng bồ câu đưa tin, theo như tính toán thì hôm nay sẽ nhận được hồi âm, nhưng đến bây giờ vẫn không có tin tức gì.
Đào Dương vẻ mặt nghiêm nghị.
"Ta cũng đang suy nghĩ về chuyện này, cũng có thể là do bồ câu bay chậm, chúng ta cứ kiên nhẫn chờ."
Ngụy Liễu lại nói: "Còn nhớ Lữ Hồ Điệp và Tào Háo Tử rời đi như thế nào không?"
"Bởi vì trộm cắp nên bị đuổi đi."
"Bọn họ rõ ràng là rất giàu."
Đào Dương: "Người có tiền càng thích có nhiều tiền hơn."
"Không sai, thế nhưng đám người Lữ Hồ Điệp vào giang hồ đã lâu, ta cũng chưa từng nghe nói bọn họ trộm bất kì cái gì. Hơn nữa, ta không nghĩ rằng bọn họ sẽ không biết tốt xấu mà đi đắc tội với một quán trọ thần bí."
Đào Dương chợt ý thức được: "Bọn họ tới cũng không làm chuyện gì, chẳng lẽ bọn họ đến vì Nhạc thiếu trang chủ?"
"Cũng không phải là không có khả năng."
Đào Dương không hiểu: "Sơn trang Bạch Hạc bị diệt môn đã gây nên sự náo động không nhỏ trong giới giang hồ, nhưng người duy nhất có quan hệ tốt với Nhạc thiếu trang chủ chỉ có sư phụ, sư phụ để chúng ta tìm tung tích là để tìm kiếm sự giúp đỡ, vậy mục đích của tiền bối và những người khác là gì?"
"Mọi chuyện phức tạp hơn so với chúng ta tưởng tượng rất nhiều." Ngụy Liễu cân nhắc, nói: "Nếu muốn tìm kiếm sự trợ giúp, không bằng bây giờ chúng ta trực tiếp nói với bọn họ, để bọn họ cùng chúng ta cùng chúng ta trở về."
"Không thể nào!" Đào Dương lộ lắng nói: "Sư phụ nói còn chưa tìm được kẻ thù của sơn trang Bạch Hạc, bằng thực lực của hai người chúng ta, chắc chắn không thể bảo vệ được bọn họ. Chúng ta phải đợi sư phụ đến, có sư phụ bảo vệ, chúng ta sẽ an toàn hơn."
Ngụy Liễu cụp mắt xuống, che giấu sự lạnh lẽo nơi đáy mắt.
"Bọn họ ở lại nơi này, quán trọ có lẽ cũng sẽ gặp nguy hiểm."
"Sư phụ dặn dò chúng ta không nên hành động hấp tấp, chờ người tới, Lục chưởng quầy cũng sẽ không gặp nguy hiểm. Huống hồ, Yến đại hiệp cũng ở đây."
"Sư huynh thật sự nghĩ như vậy?"
"Tin lời sư phụ, chắc chắn đúng."
Ngụy Liễu trầm ngâm một lát, nâng chén trà lên uống, coi như ngầm đồng ý.
"Đúng rồi." Đào Dương thuận miệng hỏi một câu: "Những y phục cùng trang sức kia, sư muội có nhìn ra gì không?"
Ngụy Liễu dứt khoát nói: "Không."
Lại qua ba ngày nữa, bồ câu đưa tin vẫn không thấy đâu, Đào Dương cuối cùng cũng không chờ nổi nữa.
"Sư muội, ngày mai ta sẽ đi đến thành Vọng Nguyệt."
Nói xong hắn ra khỏi phòng, đến gần lan can, hắn liếc mắt nhìn về phía bên ngoài quán trọ.
Màn đêm buông xuống, bên ngoài tối đen như mực, phía ngoài quán trọ chỉ có hai ngọn đèn lồng chiếu ánh sáng le lói.
Có ba người đang đi nhanh về phía cửa quán trọ.