Khi cửa sân bị gõ vang là lúc Lục Kiến Vi đang muốn đi nghỉ ngơi.

Nàng không hỏi hệ thống cũng tự bản thân cảm nhận được khí tức của người đến, một người cấp bốn, hai người cấp ba.

Không cần nàng đích thân ra mặt.

Tiết Quan Hà hứng thú bừng bừng chạy đi mở cửa, dựa vào tia sáng yếu ớt của đèn lồng để thấy rõ ba người đến, quần áo trang phục đều cùng một kiểu dáng, chẳng qua khác màu sắc, một người màu xanh nhạt còn lại hai người màu xám.

Bên hông họ đều treo một thanh loan đao, vỏ đao trông đơn giản nhưng lại nặng nề, trên kiếm treo một tấm lệnh bài bằng đồng có khắc chữ.

Trong lòng hắn giật mình.

Hắn chưa từng xông xáo vào giang hồ nhưng vẫn hiểu biết một chút chuyện giang hồ. Bọn họ là khách quen trong thoại bản về khách giang hồ, hầu hết người viết đều hạ thấp họ khi viết về họ.

Người đến là Huyền Kính Sứ.

Huyền Kính Tư mới vừa thành lập, sức người không đủ, phân chia cấp bậc cũng không nghiêm ngặt.

Sau mười mấy năm phát triển thì có một vị Chỉ Huy Sứ, hai vị phó Chỉ huy, phía dưới còn có một số như Tử Y Sứ, Hồng Y Sứ, Thanh Y Sứ, Hôi Y Sứ.

Dựa theo sự phân chia cấp bậc của võ giả trong giang hồ, từ cấp ba trở xuống là Hôi Y Sứ, cấp bốn là Thanh Y Sứ, cấp năm là Hồng Y Sứ và cấp sáu là Tử Y Sứ, còn các cấp cao hơn nữa thì là phó Chỉ huy và Chỉ Huy Sứ.

Khách ở ngoài sân của quán là một vị Thanh Y Sứ, hai vị Hôi Y Sứ.

Huyền Kính Tư không mấy được người trên giang hồ hoan nghênh nhưng trong lòng dân chúng bình thường thì hình tượng của họ cũng không tệ lắm.

Tiết Quan Hà nở nụ cười: "Ba vị khách quan, xin mời vào."

Thanh Y Sứ dẫn đầu tiến vào trong, đôi mắt sắc bén lướt qua toàn bộ quán trọ.

Trong quán trọ còn có ba võ giả cấp bốn, một võ giả cấp hai.

Tiểu tử vừa mở cửa mới chỉ có cấp một. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel.

Lục Kiến Vi tu luyện công pháp đặc biệt, Yến Phi Tàng cấp bậc cao hơn, hắn đều không thể phát hiện.

Tiết Quan Hà cài chốt cửa của cửa sân một lần nữa rồi dẫn ba người vào phòng.

"Khách quan muốn ở trọ?"

Một vị Hôi Y Sứ mở miệng: "Một thượng phòng, hai thứ phòng."

Hắn có dáng người thấp bé, giọng nói sắc nhọn.

Tiết Quan Hà treo lên nụ cười nghề nghiệp nói: "Thượng phòng một đêm năm lượng bạc, thứ phòng một đêm năm trăm văn."

Lại sắp bị chửi là hắc điếm cho mà coi.

Chuyện này trải qua nhiều hắn quen luôn rồi.

Và như đã đoán trước, vị Hôi Y Sứ thân hình cao lớn còn lại thét hỏi: "Giá phòng cao đến vậy, nơi này là hắc điếm chắc?!"

Tiết Quan Hà kiên nhẫn giải thích: "Quán trọ nhỏ này mở ở vùng hoang dã, chủ yếu là dành cho các lữ khách không kịp vào thành, xung quanh một ngọn cỏ cũng không có, nguyên liệu nấu ăn ở đây còn phải vận chuyển từ hai mươi dặm bên ngoài đến đây, chi phí mở quán rất cao lại cũng không kiếm được bao nhiêu, mong rằng khách quan thứ lỗi."

Tiết Quan Hà quên mất trước đây chính hắn cũng bị giá cả dọa đến mức trốn về thành Ô Long.

"Ngươi…"

"Thôi." Thanh Y Sứ ngăn thuộc hạ của mình, nhìn chằm chằm Tiết Quan Hà nói: "Một thứ phòng là đủ."

Tiết Quan Hà âm thầm thở phào một hơi.

"Tiền phòng năm trăm văn, tiền cọc năm trăm văn."

Thanh Y Sứ dùng mắt ra hiệu cho Hôi Y Sứ dáng người thấp bé.

Hôi Y Sứ không tình nguyện móc ra một lượng bạc vụn.

Tiết Quan Hà đưa chìa khoá cho họ.

"Phòng đầu tiên ở giữa tầng hai phía đông, xin mời."

Ba người vào phòng, Tiết Quan Hà bưng lên một bình nước trà, theo phép nói: "Khách quan có cần thứ gì, cứ việc xuống tầng gọi người."

"Đêm nay không còn chuyện cần gọi ngươi làm, lui xuống đi." Hôi Y Sứ cao to giọng khàn khàn nói.

Tiết Quan Hà thuận theo ra khỏi phòng.

Ba người đóng kín cửa, Thanh Y Sứ ngồi cạnh bàn, Hôi Y Sứ sóng vai đứng trước mặt hắn. ( truyện trên app T𝕪T )

"Thượng sứ, đây chắc chắn là hắc điếm, chúng ta cần cẩn thận." Hôi Y Sứ thấp bé nhỏ giọng nói.

Thanh Y Sứ rót một chén trà nóng, vuốt cằm nói: "Quán trọ này đúng là không tầm thường, trừ ta ra còn có ba võ giả cấp bốn, chúng ta mang theo nhiệm vụ trên người, vậy nên đừng gây chuyện. Thử độc."

Nước trà trong chén trong suốt, một cây ngân châm chạm vào nước trà, một lát sau vẫn chưa đổi màu đen.

Hôi Y Sứ thấp bé hít một hơi.

"Thượng sứ, trong trà không độc, cũng không thuốc mê."

"Ừ." Thanh Y Sứ vẫn chưa uống, chợt nói: "Buổi trưa hôm nay nghe được thông tin ở trên trấn, còn nhớ không?"

"Nhớ." Hôi Y Sứ cao to đáp lại: "Trong quán trà không ít người đều đang nói về thiếu trang chủ và một quản gia của sơn trang Bạch Hạc hiện đang cư trú ở quán trọ ngoài thành Vọng Nguyệt, hai người đó mang theo bản đồ kho báu của sơn trang Bạch Hạc trên người, tìm được bản đồ đó thì có thể lấy được kho báu."

"Kho báu không chỉ có vàng bạc mà còn có cả linh dược cực kì quý giá, nghe nói có thể làm người chết sống lại, còn có thể giải mọi loại độc trong thiên hạ." Hôi Y Sứ thấp bé nói tiếp.

Thanh Y Sứ hỏi: "Chúng ta cách thành Vọng Nguyệt khoảng hai mươi dặm, bên ngoài thành Vọng Nguyệt có bao nhiêu quán trọ?"

Hai Hôi Y Sứ lắc đầu, bọn họ chưa từng đến đây nên không quen thuộc với nơi này.

"Ngày mai gọi tiểu nhị qua hỏi, giờ nghỉ ngơi đi." Thanh Y Sứ phân phó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play