Lục Kiến Vi hạ độc ba ngày sau mới hết tác dụng.
Tào Háo Tử biết nàng muốn trừng phạt Lữ Hồ Điệp, không dám yêu cầu thuốc giải, chỉ có thể để cho Lữ Hồ Điệp nằm liệt ba ngày.
Ngày thứ ba, khi độc vừa hết tác dụng, hai người liền rời khỏi quán trọ, cũng không lấy tiền đặt cọc.
Quán trọ không có khách, Lục Kiến Vi hàng ngày ngoài tu luyện, dạy đồ đệ luyện võ thì cũng chẳng có việc gì để làm.
Nàng cũng không sợ bị người khác học trộm, nếu học trộm mà dễ dàng như vậy thì ai ai cũng có thể trở thành cao thủ.
Trương bá cầm Hoành Ba Chưởng đi tới như cầm một báu vật, lão ấy tìm được một người chuyên trồng rau củ quả ở thôn Lâm Nguyệt, lão ấy đã dồn hết tâm huyết vào chưởng pháp này.
Trong quán trọ đã có thêm mấy cái bàn gỗ và một số món đồ chơi nhỏ.
Trong phòng bếp, củi đã sắp thành một đống to.
Mọi người ai làm việc nấy, nhàn rỗi trôi qua khoảng thời gian này.
Ngụy Liễu và Đào Dương luôn ăn cùng nhau, họ cảm thấy ăn cơm một mình rất cô đơn.
Quán trọ chỉ có hai người bọn họ là khách, cũng không có nhiều tiểu nhị, nấu thêm thức ăn tốn quá nhiều thời gian, tốt hơn hết là mọi người cùng nhau ăn.
Bọn họ ăn uống vui vẻ, Tiết Quan Hà cũng bớt đi không ít phiền phức.
Đã năm ngày trôi qua, khách sạn vẫn không có khách mới.
Ăn trưa xong, Nhạc Thù như thường ngày dọn dẹp bàn ăn cùng Tiết Quan Hà, nhóc quay người lại thì thấy Ngụy Liễu, vẻ mặt ngạc nhiên nói:
"Ngụy tỷ tỷ bị thương à?"
Ngụy Liễu: "Hả?"
Mọi người nghe vậy thì nhìn sang, phía sau nàng ấy đúng thật có vết máu.
"Chảy máu thật kìa." Tiết Quan Hà lo lắng nói: "Mau chóng đến y quán băng bó vết thương." Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web t ytnovel.
Hai người nhỏ tuổi không có kinh nghiệm, không biết chuyện gì xảy ra. Ba người Đào Dương, Trương bá, Yến Phi Tàng đều ăn ý mà quay lưng lại.
Lục Kiến Vi giật chiếc tạp dề trong bếp ra, cột ở bên hông Ngụy Liễu, che đi vết máu đằng sau nàng ấy, giải thích: "Không phải bị thương, nữ nhân mỗi tháng đều sẽ đến kỳ nguyệt sự, không cần quá lo lắng."
Nhạc Thù ngơ ngác.
Tiết Quan Hà tuổi cũng lớn hơn, nghe vậy thì hiểu ra, đỏ mặt, cầm bát đũa đi thẳng vào phòng bếp.
"Chu Nguyệt, ngươi đi đun chút nước nóng." Lục Kiến Vi phân phó xong, nhìn sang Ngụy Liễu, nói: "Ta mang muội lên lầu trước."
Ngụy Liễu khẽ gật đầu.
Vào phòng, nàng ấy mới nói nhỏ: "Muội không biết rằng hôm nay sẽ đến, để Lục chưởng quầy phải chê cười rồi."
Lục Kiến Vi: "Không có gì đáng cười. Đây chỉ là hiện tưởng sinh lí bình thường, Ngụy cô nương có, ta cũng có."
"Nhưng vừa rồi…" Ngụy Liễu tràn đầy vẻ xấu hổ: "Xung quanh đều là nam nhân, sư huynh của muội cũng ở đó, tình huống này cũng thật xấu hổ…"
Bình thường tính cách nàng ấy cởi mở, nhưng vấn đề riêng tư thế này thì vẫn cảm thấy ngại ngùng khi nói đến.
Những ảnh hưởng của thời đại đối với nữ nhân là rất sâu sắc, ngay cả nàng ấy cũng không ngoại lệ.
Lục Kiến Vi cũng không nhiều lời, dặn dò nàng ấy: "Chờ nước nóng nấu xong, tắm rửa sạch sẽ, thay y phục, mấy ngày này không nên dùng nước lạnh, buổi tối trước khi ngủ nên ngâm chân, không để bị lạnh, hạn chế uống nước lạnh và không ăn thức ăn cay." ( truyện trên app T𝕪T )
Giọng nàng đều đều vang lên, Ngụy Liễu có thể cảm nhận được đây là những lời quan tâm thật lòng từ nàng.
Ngụy Liễu không còn phòng bị đối với nàng, nở nụ cười chân thành: "Cảm ơn Lục chưởng quầy, trước kia không có ai nói với muội những điều này."
"Được rồi, Ngụy cô nương nghỉ ngơi đi."
"Chờ một chút." Ngụy Liễu xấu hổ hỏi nàng: "Muội không có mang cái đó theo, Lục chưởng quầy có thể cho muội mượn được không?"
"Vẫn còn mấy cái, chờ ta đi lấy cho Ngụy cô nương."
Lục Kiến Vi đi lên lầu.
"Tiểu Khách, ta vừa nhớ ra một vấn đề."
"Ta cũng chợt nhớ tới một vấn đề." Tiểu Khách trầm ngâm nói.