Ngụy Liễu quay đầu lại, nàng ngày thường xinh xắn đáng yêu, một đôi mắt hạnh lấp lánh ánh nước, sau khi thay y phục lại càng kinh diễm.
“Lục chưởng quầy, tỷ giúp muội vẽ lông mày đi, muội cố gắng lắm rồi mà vẫn không đẹp.”
Lục Kiến Vi than nhẹ, đến gần tiếp nhận bút vẽ, nhẹ nhàng nâng cằm Ngụy Liễu, khom lưng giúp nàng ấy vẽ mày.
Lông mày của nàng ấy vốn dĩ đã đẹp, không có sợi dư thừa, cho nên không cần vẽ quá cầu kì.
Hai người cách nhau ngày càng gần, ngay cả lông mi cũng có thể đếm được từng sợi.
Ngụy Liễu bất thình lình mở miệng: “Lục chưởng quầy, tỷ thật là xinh đẹp.”
Lục Kiến Vi cũng chỉ là người phàm tục, đương nhiên thích nghe lời ngon ngọt, nghe vậy cười nói: “Muội cũng rất đẹp.”
“Không giống nhau.”
“Chỗ nào không giống nhau?” Lục Kiến Vi đặt nét vẽ cuối cùng.
Ngụy Liễu chống cằm nhìn vào gương, từ trong gương nhìn về Lục Kiến Vi.
“Chính là có một loại cảm giác, trên người của tỷ có một loại khí chất không giống người phàm, hòa nhã điềm đạm, nhưng xem lại kỹ thì lại mờ mịt hư vô tựa như tỷ chỉ đang quan sát chúng sinh thôi."
Lục Kiến Vi hơi giật mình, nhìn thẳng về phía đôi mắt của nàng ấy.
Đôi mắt trong sáng tinh anh, cực kỳ giống một thiếu nữ không màng sự đời.
Nàng bỗng dưng cười rộ lên.
“Ta chỉ là một chưởng quầy không có gì đặc biệt.”
Ngụy Liễu cũng cười: “Muội đã biết, Lục chưởng quầy.”
Nàng ấy xoay người ra phía cửa, cười khen: “Đầu bếp quán trọ của tỷ có tay nghề tốt thật, ngửi mùi cũng thấy đói bụng rồi.”
Nói xong nàng nâng y phục mới cùng đi xuống lầu.
Mới vừa đến đại sảnh, đúng lúc gặp Yến Phi Tàng bước vào.
Yến Phi Tàng tùy ý chào hỏi: “Lục chưởng quầy.”
Ngụy Liễu sửng sốt.
Lúc Kiến Vi theo sau cũng hơi dừng chân.
Những người còn lại thì trợn tròn mắt. User hdtruyen vui lòng ngừng hành động re-up thu phí bên truyện miễn phí bên app.
Nhận nhầm người ư? Không thể nào chứ?
Võ sư cấp sáu, đao khách đệ nhất giang hồ, ánh mắt kém đến như vậy hả!
Yến Phi Tàng cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ xung quanh, không khỏi ngẩng đầu nhìn lại, hắn ta hơi kinh ngạc, nói không kịp nghĩ: “Sao lại có đến hai Lục chưởng quầy?”
Mọi người: ???
Lục Kiến Vi khẽ nhướng đôi lông mày, chế nhạo nói: “Yến đại hiệp, trò đùa này của ngươi thật buồn cười, nhưng chúng ta cũng không trả tiền đâu.”
“Ha ha ha ha ha.” Tiết Quan Hà cười to ra tiếng: "Thì ra Yến đại hiệp cũng biết nói đùa cơ đấy.”
Yến Phi Tàng cố gắng biện minh, trong lòng biết bản thân đang làm trò cười, thần sắc hơi mất tự nhiên.
“Các ngươi trang điểm giống nhau như đúc, ta chỉ muốn đùa một chút, Lục chưởng quầy thứ lỗi, Ngụy cô nương thứ lỗi.”
“Không sao, mỹ nhân đều hướng về cùng một nơi, điều này chứng minh cái gì?” Lục Kiến Vi cười nháy mắt nói: “Chứng minh ta cùng Ngụy cô nương đều là mỹ nhân.”
“Đúng đúng đúng, chưởng quầy tỷ tỷ đẹp, Ngụy cô nương cũng đẹp.” Nhạc Thù hùa theo khen ngợi.
Tuổi tác nhóc còn nhỏ, lời này nhóc nói ra là thích hợp nhất, những người còn lại nếu muốn nói, thì lại có vẻ ngả ngớn phong lưu.
Câu chuyện bèn qua đi nhanh chóng, một bữa cơm mà khách và chủ đều vui.
Trên căn phòng bên sườn phía đông ở lầu hai, Tào Háo Tử cố gắng móc ra giải dược trên người Lữ Hồ Điệp, gian nan nói: “Nếu cái này cũng không có tác dụng, thì độc trên người ngươi đúng là vô phương cứu chữa.” ( truyện trên app T𝕪T )
Lữ Hồ Điệp cứng đờ nằm ở trên giường, bi thương rơi nước mắt.
Y tự xưng là trùng sư số một giang hồ, có dạng độc trùng nào y chưa thấy qua? Có loại độc nào mà y không giải được?
Ai mà ngờ y lại thất bại tại quán trọ nơi hoang vu hẻo lánh thế này.
Nhân vật Lục chưởng quầy này, có thể dễ dàng giải nước giếng độc, lại hạ cho y loại độc không thể giải.
Người như vậy sao có thể vô danh trên giang hồ?
Rốt cuộc nàng là ai?