Tào Háo Tử làm ra vẻ đi chuồng ngựa, rồi lại quay lại.

“Sắc trời đã tối, không biết chúng ta có thể ngủ lại quán trọ đêm nay không?”

Hắn cũng không muốn mang theo một “Cương thi” ăn ngủ ngoài trời.

“Quán trọ mở cửa làm ăn buôn bán, chỉ cần khách nhân nguyện ý, muốn ở bao lâu cũng được.” Lục Kiến Vi mỉm cười: “Hai vị muốn tiếp tục ở lại, giá là 500 văn.”

“Đương nhiên, đương nhiên.” Tào Háo Tử móc ra năm đồng bạc vụn.

Hắn đến sảnh trước, cởi trói cho Lữ Hồ Điệp đang làm bạn với lừa, khiêng y lên lầu.

Phía sau nghe thấy Lục Kiến Vi nhẹ nhàng nói: “Quan Hà, đi hỏi mấy người Ngụy cô nương có dùng bữa tối hay không.”

Hắn ta sờ sờ cái bụng xẹp lép của mình, trong lòng chua xót không thôi.

Tiền phạt này xung vào sổ sách của quán trọ, trên người Lữ Hồ Điệp có một trăm lượng cùng hai ngàn lượng tiền chuộc, tất cả đều thành vố lưu động của quán trọ, cộng thêm cả trước kia, tổng cộng có hơn 2500 lượng bạc.

Vật phẩm thăng cấp của cấp năm yêu cầu 1.000.000 đồng, cũng chính là một ngàn lượng bạc, hơn 2500 lượng, cũng đủ cho đạo cụ công kích và phòng ngự cùng nhau lên tới cấp năm.

Lục Kiến Vi không chút do dự, tiêu tốn hai ngàn lượng, cả hai đạo cụ đều tăng lên cấp năm.

500 lượng để dành bổ sung, chắc là đủ dùng.

Nàng cảm nhận được cảm giác an toàn đã lâu không tháy.

Trên giang hồ, võ giả cấp năm đã coi như cao thủ, giống như võ sư cấp sáu Yến Phi Tàng, chính là cao thủ đứng đầu đương thời.

Võ giả từ cấp sáu trở lên, hoặc là người đứng đầu của một tông môn, sẽ không dễ dàng động thủ, hoặc là ẩn cư lánh đời, rất ít xuất hiện trước mặt người khác.

Trừ phi có linh vật hay kho báu xuất hiện. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  TY T và web t ytnovel.

Hiện giờ quán trọ có vật phẩm cấp năm bảo vệ, lại có võ sư cấp sáu như Yến Phi Tàng trấn giữ, Lục Kiến Vi chỉ cần không ra khỏi quán trọ, an toàn của nàng không thành vấn đề.

Chỉ tiếc, muốn lên tới cấp sáu yêu cầu 10.000 lượng bạc, không biết đến ngày tháng năm nào nàng mới kiếm được đây.

Dù vậy, tâm tình của nàng vẫn rất tốt, cố ý dặn dò Tiết Quan Hà buổi tối làm vài món thức ăn ngon.

Thức ăn đã dọn lên bàn, nhưng người còn chưa tới đủ.

“Yến Phi Tàng đâu?” Nàng hỏi.

Nhạc Thù nhanh chóng nói: “Ta lập tức đi gọi huynh ấy.”

Lúc này, Đào Dương bước xuống lầu dò hỏi: “Lục chưởng quầy, mọi người đang dùng bữa tối sao?”

“Đúng vậy, Đào công tử xuống gọi đồ ăn sao?” Lục Kiến Vi nói: "Mới vừa rồi ta cho người đi hỏi, Ngụy cô nương đang tắm gội, không tiện trả lời.”

Đào Dương gật gật đầu: “Chúng ta bây giờ mới gọi, có làm chậm trễ mọi người dùng bữa không? Ta và sư muội có thể ngồi chung với mọi người. Ta sẽ trả tiền.”

Đồ ăn trên thực đơn căn bản không thể so sánh với đồ ăn ở đây, vất vả bôn ba nhiều ngày như vậy, hắn muốn ăn ngon một chút.

Sư muội cũng nghĩ giống hắn, bèn nhờ hắn tới hỏi.

Lục Kiến Vi buột miệng thốt ra: “Có thể là có thể, nhưng đồ ăn này đương nhiên sẽ đắt hơn.”

Tiểu Khách: “…”

Mọi người: “…”

Cái suy nghĩ kiếm tiền này đúng là được khắc trong xương cốt của Lục chưởng quầy.

Đào Dương sửng sốt một chút, trong lòng lại cảm thấy đáng tiếc.

Nữ tử thanh tú như vậy lại bị những suy nghĩ phàm phu tục tử vấy bẩn.

“Tất nhiên.”

“Vậy gọi Ngụy cô nương xuống dưới cùng ăn đi.” Lục Kiến Vi ngồi trên chủ vị: “Còn đợi nữa đồ ăn sẽ nguội mất.”

Đào Dương mặt lộ vẻ khó xử: “Sư muội muội ấy hình như đang…”

“Nàng làm sao vậy?”

“Ta cũng không biết, muội ấy giống như đang gặp phiền phức, ta không tiện vào phòng muội ấy, không biết lục chưởng quầy có thể giúp ta đi nhìn một chút?”

Lục Kiến Vi đang đói bụng, không muốn xen vào việc người khác.

Tuy nhiên vì nể tình Ngụy Liễu là khách hàng lớn, nàng đành lên gõ cửa phòng của Ngụy Liễu.

“Ngụy cô nương, mau xuống dùng bữa.”

Ngụy Liễu kinh hỉ nói: “Là Lục chưởng quầy sao, tỷ mau vào đi, lông mày muội vẽ không rõ được, tỷ có thể giúp muội vẽ lại không?”

Lục Kiến Vi: “…”

Hoá ra là đang trang điểm.

Nàng đẩy cửa mà vào, đập vào mắt là hình bóng yểu điệu của thiếu nữ.

Ngụy Liễu đang mặc bộ y phục mới mua, nhìn gần giống hình dáng xiêm y trên người Lục Kiến Vi, ngay cả màu sắc đều giống nhau như đúc, chỉ có một vài chỗ khác nhau nhưng rất nhỏ.

Vừa thấy, thật đúng là không giống nữ hiệp ban ngày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play