Liệt Phong Chưởng rít lên về phía nó, đòn chưởng mãnh liệt khiến con bọ bị chia năm xẻ bảy, cái xác nát vụn rơi xuống đất, chết không kịp ngáp.

Nhạc Thù và Tiết Quan Hà cảm giác tê dại cả người.

“Lữ võ sư chuyên dùng độc trùng trong giang hồ ai mà không biết?” Hai mắt Trương bá sắc như dao bắn về phía Lữ Hồ Điệp: “Ngươi bỏ độc trùng vào nước giếng là muốn hạ độc chúng ta ư?”

Sắc mặt của Yến Phi Tàng tức thì rét lạnh khi nghe lời này, đặt lưỡi đao càng kề sát hơn.

Xưa nay hắn ta là người ngay thẳng rõ ràng, ghét nhất là cái loại sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu này.

“Vì sao ngươi muốn hạ độc chúng ta?”

Lữ Hồ Điệp ôm ngực, vô cùng uất ức.

“Ta nào dám hạ độc Yến tiền bối chứ? Thật sự là ta không biết côn trùng này từ đâu ra, không liên quan gì đến bổn cô nương cả.”

“Thế ngươi chạy làm gì?” Lục Kiến Vi cười khẽ: “Đừng nói với ta rằng ngươi đang luyện khinh công.”

Lữ Hồ Điệp: “...”

Cái cớ bị nắm thóp nên y cái khó ló cái khôn.

“Chỉ là ta ở trong phòng chán quá, muốn ra ngoài hít thở không khí thôi.”

Lục Kiến Vi hỏi tiếp: “Vậy đồng bạn của ngươi đâu? Không đi cùng ngươi à?”

Lữ Hồ Điệp đâm lao phải theo lao, Tào Háo Tử đã rời khỏi quán trọ, bây giờ không thể xuất hiện ngay được, nói dối không phải cách.

Nhưng quả thật y nghĩ không ra.

Với lại Tiểu Khả Ái của y đâu hề dễ thấy, chúng thường xuyên giết người mà chẳng gây ra một tiếng động, đến cả võ sư cấp sáu như Yến Phi Tàng còn không biết thì bằng cách nào mà Lục chưởng quầy lại phát hiện kịp thời?

Là y đã đánh giá thấp quán trọ Bát Phương.

“Lục chưởng quầy, bổn cô nương chưa từng có ý định hại người, ngươi có thể thả ta ra trước được không? Lưỡi đao của Yến đại hiệp rất bén, bổn cô nương sợ lắm.” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  TY T và web t ytnovel.

Vẻ mặt Lữ Hồ Điệp tái nhợt, hình như là sợ hãi thật.

“Không thừa nhận?” Lục Kiến Vi nhíu mày: “Yến Phi Tàng, cởi y phục  y ra, nhìn xem trên người y còn giấu bao nhiêu độc trùng.”

Yến Phi Tàng lộ vẻ do dự.

“Chưởng quầy, cái này có đồi phong bại tục quá không?” Tiết Quan Hà nhỏ giọng nhắc nhở.

Đừng quên ngài là một cô nương đó!

“Đúng đúng đúng, bổn cô nương dung mạo xấu xí, sợ làm bẩn mắt đẹp của Lục chưởng quầy.” Lữ Hồ Điệp vội vàng hùa theo.

Lục Kiến Vi vẫn bất động.

“Cởi! Nếu tìm thấy côn trùng thì giết chết hết.”

Yến Phi Tàng là người luôn luôn trung thành và hết mực nghe theo mệnh lệnh của nàng, hắn ta không chần chữ nữa mà đưa tay kéo vạt áo của Lữ Hồ Điệp.

“Đừng! Ta nói!”

Lữ Hồ Điệp lật đật xin tha, thậm chí gấp gáp đến mức quên cả xưng mình là ‘bổn cô nương’.

“Vì ta thấy Lục chưởng quầy có rất nhiều trang sức quý giá nên nhất thời mờ mắt, muốn trộm một ít đi đổi chút lượng bạc.”

Nét mặt Lục Kiến Vi như kiểu ‘Ngươi tưởng ta là đồ ngu à?’.

“Nọc độc trên người côn trùng chỉ tạm thời làm tê liệt cơ thể, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.” Lữ Hồ Điệp thảm thiết: “Vốn là ta định đợi các ngươi ăn xong bữa tối, bị trúng độc rồi mới vét trang sức trốn đi.”

Yến Phi Tàng không biết tình hình nội bộ của sơn trang Bạch Hạc nên cũng tưởng thật.

“Cái quân ăn cắp nhà người!”

Lưỡi đao đâm mạnh vào ngực y.

Lữ Hồ Điệp chịu không nổi, phun ra máu tươi.

Y đáng thương ngẩng đầu.

“Lục chưởng quầy, nếu ngươi không tin thì có thể tìm một con vật kiểm tra nước giếng.”

Lục Kiến Vi không cần xác nhận, trực tiếp ra lệnh cho Tiểu Khách: “Ngươi kiểm tra nước giếng đi, tiện xem trên người y có bao nhiêu tiền.”

“Thực ra nọc độc của côn trùng chỉ có thể làm tê liệt cơ thể trong thời gian ngắn, nếu bị nước giếng làm loãng thì tác dụng tê liệt sẽ giảm đi nhiều.” Tiểu Khách làm tròn bổn phận nói: “Trên người y chỉ có tờ ngân phiếu một trăm lượng bạc, năm lượng bạc vụn và mười mấy đồng.”

Tóm lại, Lữ Hồ Điệp vô hại.

Có lẽ y chỉ muốn nhân cơ hội đưa Trương bá và Nhạc Thù đi.

Trương bá hỏi: “Chưởng quầy, ta có nên tới thôn Lâm Nguyệt để mua một ít gia súc không?”

“Không cần, đúng là nọc độc chỉ làm tê liệt.” Lục Kiến Vi trả lời.

Ánh mắt Lữ Hồ Điệp sáng lên.

“Lục chưởng quầy cũng hiểu về độc sao?”

“Đừng nói nhảm, dù mục đích của ngươi là gì thì hành động lần này đã ảnh hưởng đến sự an toàn của quán trọ, ta không thể bỏ qua dễ dàng được.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play