Có lẽ không lâu, hắn sẽ giống với Yến đại hiệp, tay cầm thanh đao dài, tiêu diêu tự tại phiêu bạt giang hồ.
Tiểu Khách nhịn không nổi lại tiếp tục dụ dỗ.
* Nguyên văn - 薅羊毛 (hao dương mao): thuật ngữ mạng, dùng để chỉ hành động tận dụng chương trình khuyến mãi, giảm giá do doanh nghiệp hoặc nền tảng cung cấp để tối đa hoá lợi ích cá nhân.
“Có muốn xem xét hắn phù hợp với loại khinh công nào không?”
Lục Kiến Vi nhướng mày: “Loại ta đang học hắn không học được hay sao?”
“Bất Vấn Lưu Niên là khinh công loại cao cấp, hắn không chắc có thể lĩnh hội được.”
“Ta không nói Bất Vấn Lưu Niên, Nhạn Quá Vô Ngân cũng không kém.”
Tiểu Khách: ...
Nó thiếu chút nữa là quên rồi.
Mặt trời dần ngả về phía tây, bóng của chuồng ngựa trống trải đổ dài trong sân.
Các sư huynh, sư muội vẫn chưa trở về, Tào Háo Tử lén trốn ra ngoài, trong quán trọ chỉ còn mỗi Lữ Hồ Điệp.
Từ buổi trưa, y đã không có động tĩnh.
Có hệ thống luôn tuỳ thời theo dõi, Lục Kiến Vi không lo lắng y sẽ ngấm ngầm làm loạn.
Nàng luyện nội công một lúc, dự định về phòng lĩnh ngộ võ thuật, hệ thống bỗng nhiên nhắc nhở: “Ở miệng giếng phía sau có côn trùng.”
“Côn trùng thì côn trùng.”
Lục Kiến Vi trả lời theo bản năng, đột nhiên phản ứng lại, nhanh chóng mở bản điều khiển nhà trọ.
Trị số giá trị của vật phẩm phòng thủ đã mất năm trăm điểm.
Cũng may trong sổ sách của quán trọ còn dư một khoản, có thể kịp thời bổ sung.
Bất kỳ hành vi nào làm hại đến quán trọ, đều khiến quán trọ mất đi giá trị phòng thủ.
Vật phẩm phòng thủ ngày trước của quán trọ là cấp bốn, chỉ có thể chống lại tấn công từ cấp bốn trở xuống, đối với tấn công từ cấp bốn trở lên lại không có hiệu quả. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web t ytnovel.
Lực tấn công của đối phương mạnh thì giá trị phòng thủ bị mất đi tương đối nhiều, và ngược lại.
Năm trăm điểm đã là rất nhiều rồi.( truyện đăng trên app TᎽT )
Côn trùng có độc, vả lại độc tính dường như không thấp!
Giếng nước là nguồn nước duy nhất của Bát Phương, giả sử nó bị ô nhiễm bởi nọc độc của côn trùng lại còn dùng để sinh hoạt hằng ngày thì hậu quả không thể lường được.
Nếu điều này biến thành sự thật sẽ gây ra tổn thất cực kỳ to lớn cho quán trọ, khiến giá trị phòng thủ mất đi năm trăm điểm.
Đau lòng quá!
Người thích chơi với côn trùng trong quán trọ ngoài Lữ Hồ Điệp thì còn ai vào đây nữa.
Dựa theo quy tắc của giang hồ, đối với những người sử dụng độc trùng để thả nọc độc ra thì cắt tay chặt chân cũng được xem là nhân từ lắm rồi.
Lục Kiến Vi không thích máu me mà chỉ muốn hốt bạc.
Nhưng muốn kiếm được tiền thì điều kiện trước tiên là nàng phải khống chế hoàn toàn một võ sư cấp năm.
Nội lực của Lữ Hồ Điệp quá thâm sâu và trong tay có rất nhiều độc trùng nên người khác khó mà đề phòng, nếu xét mỗi nội lực thì người duy nhất có thể ngăn chặn y trong quán trọ này chỉ có Yến Phi Tàng.
Lỡ như y lấy độc trùng tấn công thì sao?
Nọc độc của côn trùng đã hòa vào nước giếng, Lục Kiến Vi không còn thời gian để nghĩ nữa.
“Yến Phi Tàng!”
Nàng nhanh chóng đưa ra quyết định, giọng nói cực nặng nề.
Yến Phi Tàng đang nghĩ về điểm yếu đao pháp của mình, nghe nàng gọi mà giật nảy người, vô thức đẩy cửa đi ra.
“Có!”
“Bắt người!”
Hắn ta còn chưa kịp phản ứng thì một bóng người bận y phục sặc sỡ nhảy xuống từ tầng hai, tính định trốn thoát qua bức tường của sảnh sau.
Yến Phi Tàng lắng nghe tiếng động để xác định vị trí của kẻ đó rồi lập tức rút trường đao ra khỏi vỏ!
Luồng sáng trắng xóa của thanh đao chém tới, đao pháp của võ sư cấp sáu hệt như một cái lồng sắt không thể phá vỡ, nhốt Lữ Hồ Điệp ngay dưới bức tường tại sảnh sau.
Người kia không còn cách nào khác ngoài dừng lại, xoay người nhìn Lục Kiến Vi đang thong thả bước tới, mặt phấn mỉm cười.
“Lục chưởng quầy, sao vậy?”
Yến Phi Tàng kề trường đao ngang cổ của y, cũng nghi ngờ nhìn Lục Kiến Vi. Hành động rút đao vừa rồi hoàn toàn chỉ là phản ứng sinh lý mà thôi, hắn ta không biết Lục Kiến Vi làm vậy là có ý gì.
Ba người Trương bá nghe thấy âm thanh cũng đi tới.
Lục Kiến Vi ra lệnh: “Miệng giếng có côn trùng, mau giết nó.”
Mọi người không khỏi nhìn qua.
Một con bọ cánh cứng màu đen nằm trên miệng giếng, cái râu phía trước thò ra ngoe nguẩy, hai cánh sau lưng khẽ động đậy, như thể sắp bay đi.
Nó muốn bỏ trốn!