Lục Kiến Vi quay qua Yến Phi Tàng: “Ngươi nghĩ nên xử lý thế nào?”
Yến Phi Tàng: “Theo quy tắc của giang hồ, chặt đứt hai tay của kẻ trộm và tịch thu tiền của hắn. Còn nếu hạ độc người khác thì lấy độc trị độc.”
“Ý kiến hay.” Lục Kiến Vi hài lòng gật đầu.
“Đừng! Tuyệt đối đừng!” Lữ Hồ Điệp hoảng hồn, sợ rằng thanh đao của Yến Phi Tàng không có mắt: “Tay của ta không đáng giá đâu, chặt đi cũng chẳng ích lợi gì cho các ngươi, ta chấp nhận phạt tiền và hoàn trả toàn bộ lượng bạc trong người mình. Lục chưởng quầy, ngài bao dung độ lượng bỏ qua cho ta đi.”
Lục Kiến Vi nói với Trương bá: “Giữ lại tất cả tài sản của y.”
Trương bá đáp lại, giật lấy túi tiền của y.
“Tiền đều trong đó hết, có thể thả ta được không?” Lữ Hồ Điệp nịnh nọt cười nói.
Lục Kiến Vi thò tay vào tay áo.
Nàng lấy ra một cái bình sứ từ trong ba lô hệ thống, ném cho Tiết Quan Hà.
“Cho y ăn.”
Bên trong bình sứ là độc dược nàng mua ở trung tâm mua sắm, một viên là có thể khiến võ sư cấp năm tê liệt ba ngày, trong thời gian đó toàn thân sẽ cứng ngắc không cách nào động đậy.
Gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng.
Lữ Hồ Điệp sợ tới nỗi lớp phấn trên mặt rơi đầy đất nhưng bị đao của Yến Phi Tàng cản lại, y không dám chạy trốn, giọng nói vừa run rẩy vừa yếu ớt.
“Đây, đây là cái gì?”
“Thuốc làm tê liệt cơ thể.” Lục Kiến Vi chế nhạo: “Ngươi cũng tự thử đi.”
Lữ Hồ Điệp không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Trong mình y có không ít thuốc giải tê liệt.
Mắt thấy độc dược sắp bỏ vào miệng, đột nhiên y nghĩ tới một vấn đề vô cùng quan trọng. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web t ytnovel.
“Khoan đã!”
“Sao nữa?”
“Lục chưởng quầy, bổn cô nương cho rằng côn trùng rất khó phòng bị, rốt cuộc tại sao ngươi phát hiện được?” Y liếc mắt nhìn Yến Phi Tàng: “Chắc hẳn trước đó Yến tiền bối không hề nhận ra đúng không?”
Yến Phi Tàng: “...”
Thú thật hắn ta cũng thắc mắc giống vậy.
Chẳng lẽ, cảnh giới của Lục chưởng quầy đã vượt qua hắn ra rất nhiều?
Lục Kiến Vi hơi nhíu mày.
“Muốn biết à?”
“Đúng vậy!” Lữ Hồ Điệp đáp.
Thất bại không đáng sợ, đáng sợ là không biết nguyên nhân thất bại.
“Xin lỗi, không thể giải đáp.” Ý cười của Lục Kiến Vi vụt tắt: “Quan Hà, còn đứng ngây ra đó làm gì?”
“Vâng!”
Tiết Quan Hà lập tức nhét viên thuốc vào miệng Lữ Hồ Điệp.
Nhưng chỉ trong giây lát, toàn thân Lữ Hồ Điệp cứng đờ, ngã bịch một tiếng xuống đất, phần đầu phình lên, đau tới mức con ngươi run rẩy, ngay cả một tiếng cũng không phát ra được. ( truyện trên app T𝕪T )
Trương bá hỏi: “Chưởng quầy, nước giếng xử lý sao đây?”
Yến Phi Tàng đút đao lại vào vỏ.
“Vì y đã dùng độc trùng nên ắt hẳn trên người có thuốc giải, để ta tìm xem.”
“Khỏi cần, chỉ là xíu độc mà thôi.” Lục Kiến Vi lại lấy ra một bình sứ: “Trên người y còn cất giấu độc trùng, coi chừng bị chích.”
Ánh mắt Lữ Hồ Điệp hiện vẻ khiếp sợ.
Độc trùng y nuôi không phải bình thường, loại độc này không dễ giải, ban đầu y còn muốn dùng thuốc giải để chiếm chút lợi cho riêng mình, bây giờ xem ra hiểu biết của y quá ít, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Quán trọ Bách Phương... rốt cuộc có lai lịch gì?
Yến Phi Tàng lang bạt trong giang hồ nhiều năm nên suy nghĩ cũng tự nhiên trở nên già đời.
Muốn làm ra thuốc giải không khó, nhưng việc có thể dễ dàng phân biệt độc tính của độc trùng và lập tức lấy ra thuốc giải thì không phải là điều mà người bình thường có thể làm được.
Chả nhẽ từ lúc Lữ Hồ Điệp vào trọ là Lục chưởng quầy đã chuẩn bị sẵn cả thuốc giải độc?
Không thì chẳng biết phải giải thích tình huống trước mặt này thế nào.
Nếu đúng như suy đoán, vậy không phải chứng minh, Lục chưởng quầy hoặc là quán trọ Bát Phương đều nắm rõ mọi chuyện và người của giang hồ trong lòng bàn tay sao?
Ngay khi Yến Phi Tàng bước vào quán trọ đã bị Lục chưởng quầy đánh giá đao pháp, thậm chí còn dễ dàng chỉ ra điểm yếu của hắn ta.
Gút mắt trong lòng trước đó giờ đã được giải đáp rồi.
Chắc chắn quán trọ Bát Phương đang giữ rất nhiều thông tin bí mật, và có lẽ điểm yếu đao pháp của hắn ta cũng nằm trong số đó từ lâu.
Lục chưởng quầy có thể rất lợi hại, nhưng cái càng lợi hại và đáng sợ hơn nữa chính là người hoặc thế lực nào đó đứng sau quán trọ.