Ta Thật Sự Không Mở Hắc Điếm Mà

Chương 52: Ai mà không thích người tiêu tiền như nước (2)


7 tháng

trướctiếp

 

Hệ thống: “...”

Nhìn không hiểu, thật sự nhìn không hiểu.

Lục Kiến Vi nhận lấy ngân phiếu, lại dịu dàng tử tế nói: “Nghe nói muội và Đào công tử muốn thuê xe lừa, theo ta thấy, đi một chuyến tới thành Vọng Nguyệt thì không cần tiền thuê xe nữa, ta tin tưởng hai người.”

“Lục chưởng quầy khách sáo rồi, thuê xe trả tiền là lẽ hiển nhiên.”

Lục Kiến Vi mỉm cười.

“Tiểu Khách, cô nương này nếu như không có mục đích gì khác thì ta thật sự rất thích.”

Tiểu Khách: “Ồ.”

Chỉ cần là người tiêu tiền như nước, nàng đều thích.

Tiết Quan Hà nấu cơm xong, Lục Kiến Vi mời Ngụy Liễu cùng dùng bữa.

Ngụy Liễu từ chối nói: “Muội và sư huynh phải đi thành Vọng Nguyệt làm việc, đi muộn sợ cửa thành đóng không về được.”

Lục Kiến Vi càng không giữ lại.

Sư huynh, sư muội trả 10 lượng tiền thuê nhà, ngoài ra còn một hai lượng tiền cọc, kéo xe lừa rời khỏi quán trọ.

Gian phòng phía đông ở lầu hai.

Hai người Lữ, Tào nhìn nhau, Tào Háo Tử phi xuống từ lầu hai, vượt qua bức tường ở sân sau, lặng lẽ đuổi theo hai sư huynh muội, để lại Lữ Hồ Điệp tiếp tục theo dõi Trương Bá và Nhạc Thù.

Lục Kiến Vi chỉ coi như không biết, thong thả ngồi xuống.

Những người làm thuê sau đó ngồi xuống bàn ăn, ba người Trương bá đã quen thuộc, tự mình chuẩn bị bát đũa, duy chỉ có Yến Phi Tàng, nhìn chằm chằm vào chiếc bàn trống trơn mà không biết gì.

Người làm thuê mới tới không đáng được ăn cơm sao?

Tiết Quan Hà theo bản năng kính nể những võ sĩ cấp 6, lại đối xử tử tế với người mới tới, vội vàng nói: “Ta đi lấy thêm bát đũa!”

Lục Kiến Vi gọi hắn lại.

“Bảo hắn tự túc.” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  TY T và web t ytnovel.

Đều là người làm thuê, không ai được tiếp tục thói quen đó nữa.

Yến Phi Tàng chỉ là nhất thời không kịp phản ứng, hoàn hồn sau đó cũng tự giác, đi vào nhà bếp lấy bát đũa, không chút khách khí bê một bát cơm lớn, ăn ngấu nghiến.

Mới qua một lúc, đã ăn xong một bát, rồi lại thêm bát nữa.

Người khác còn chưa ăn xong nửa bát, hắn ta đã ăn hết ba bát cơm, lại đứng dậy đi đơm thêm bát thứ tư.

Lục Kiến Vi: “...”

Đây không phải là người làm thuê, chết tiệt, đây là cái thùng cơm!

Hương thơm của thức ăn bay tới lầu hai, Lữ Hồ Điệp đang ngồi thiền, che cái bụng, thật sự nhịn không được mà đi xuống lầu.

“Lục chưởng quầy, bổn cô nương đói rồi, cũng mang thêm bát đũa cho bổn cô nương, thế nào?”

Nói rồi, ném ánh mắt đầy tình cảm về phía Lục Kiến Vi.

Lục Kiến Vi vẫn không bị lay động.

“Trả tiền.”

“Cô nương gia luôn nhắc tới vàng bạc, không tốt đâu.” Lữ Hồ Điệp vểnh ngón tay xếp thành hình hoa lan, cười cười trêu ghẹo.( truyện đăng trên app TᎽT )

Lục Kiến Vi khó chịu nhất với những người lấy giới tính ra để trêu ghẹo, không khách khí nói:

“Phấn trên mặt ngươi dày đến nỗi có thể xây tường được, nói chuyện vừa dầu vừa ngấy (sến súa), có thể xào được một nồi đồ ăn, có thời gian rảnh rỗi không bằng làm thợ hồ hoặc đầu bếp kiếm chút tiền, hoặc là mua một cây bồ kết về lau dầu, để khỏi phải dạy người ta làm việc cả ngày.”

Lữ Hồ Điệp: “...”

Những người còn lại: “...”

Ngay cả Yến Phi Tàng cũng ngẩng đầu lên khỏi bát cơm, dùng một loại ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía nàng.

Bọn họ biết rõ Lục chưởng quầy yêu tiền, cũng rõ Lục chưởng quầy giỏi tranh luận, nhưng mà sẽ không bị lời tranh cãi với người khác của nàng làm cho kinh ngạc.

Thành thật mà nói, lúc Lục chưởng quầy không mắng người thì đều dịu dàng, nói chuyện không hề to tiếng, bọn họ luôn bị vẻ ngoài xinh đẹp nhã nhặn của nàng mê hoặc.

Nhưng khi câu chửi vừa thốt ra, luôn cảm thấy có món đồ gì đó bể nát rồi.

Càng kỳ lạ hơn là, bọn họ nghe thấy nhưng cảm giác cực kì sảng khoái.

Khuôn mặt đầy bột phấn của Lữ Hồ Điệp trở nên đen sì, sắc mặt vặn vẹo trong chốc lát, rất nhanh thu lại, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.

Y có rất nhiều cách có thể khiến cho những người ngồi đó kinh ngạc, nghĩ rằng Yến Phi Tàng là võ sĩ cấp 6, quán trọ này lại thần bí khó lường, thêm vào đó nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, hắn càng phải nhịn, lên lầu đợi Tào Háo Tử trở về.

Trên đường tới thành Vọng Nguyệt, Đào Dương điều khiển xe, tận tình khuyên bảo, nói: “Sư muội, chúng ta đến là để làm chính sự, những món y phục, nữ trang kia lúc nào mua cũng được mà.”

Ngụy Liễu cẩn thận quan sát trâm vàng trên tay.

“Muội đây cũng không làm chậm trễ chính sự, huynh không hiểu đâu, những món y phục, nữ trang này bất luận là tay nghề hay là kiểu dáng đều không giống với những nơi khác, muội mà bỏ lỡ cái này liền coi như không mua được nữa.”

Đào Dương thở dài.

“Sư huynh, chúng ta đã tìm được thiếu trang chủ Nhạc Thù và Trương quản gia, trước mắt chỉ cần truyền tin về.” Ngụy Liễu chuyển đề tài: “Huynh cũng cảm thấy quán trọ Bát Phương rất thần bí đúng không? Muội đoán, chắc chắn huynh sẽ báo cáo chuyện này cho địa chủ.”

Đào Dương: “Chuyện này có liên quan gì tới việc muội mua đồ?”

“Y phục và nữ trang ở nhà cô nương này đều không giống với nơi khác, có lẽ chúng ta có thể tra ra được đằng sau quán trọ cất giấu bí mật gì.”

Ngụy Liễu lộ ra vẻ tức giận khi không được tin tưởng.

“Huynh có phải là không nghĩ tới manh mối này, chỉ coi như muội đang quấy rối?”

Đào Dương: “...”

Không thể không nói, vẫn là rất có lý do.

Hắn vì sắc mặt của sư huynh và người đàn ông, ho nhẹ một tiếng, chỉ nói: “Quán trọ thật sự quỷ dị, vẫn cần cẩn thận hơn.”

Ngụy Liễu khó chịu “ồ” một tiếng, lùi ra sau xe, cảm xúc không vui từ đáy mắt biến mất, trầm ngâm, vuốt vuốt cây trâm.

“Sư huynh, huynh nói xem hai vị tiền bối Lữ Tào, cũng vì bọn hắn mà tới sao?”

Đào Dương nghe vậy, trong lòng đột nhiên trầm xuống, nhíu mày.

“Khó nói.”

Trực giác nhạy bén nói cho hắn biết, chuyện này có vẻ không đơn giản giống trong tưởng tượng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp