Ai mà không thích người tiêu tiền như nước?
Ánh nắng giữa trưa trắng trợn chiếu xuống chói chang, bầu trời ngoài sân trong xanh như được rửa sạch.
Lục Kiến Vi đuổi Yến Phi Tàng, quay người cất bước vào phòng, chân váy tinh xảo lướt qua hành lang.
Sợi tơ lấp lánh từng mảnh ánh sáng.
“Lục chưởng quầy!”
Ngụy Liễu vội vàng gọi nàng lại.
“Ngụy cô nương, chuyện gì vậy?” Đối mặt với vị khách tiềm năng, Lục Kiến Vi luôn luôn mỉm cười chào đón.
Ngụy Liễu dò xét váy áo của nàng, ánh mắt lộ ra vẻ yêu thích và ngưỡng mộ.
“Ta vừa mới hỏi Tiết tiên sinh, trang phục này của ngài đều là do Tú Nương và Trâm Nương trong nhà chuyên môn chế tạo nên, thật sự tinh xảo khác thường, không biết Lục chưởng quầy có muốn tiến cử không? Ta có thể đợi, giá cả cũng dễ bàn!”
“Nhưng mà...”
“Lục chưởng quầy, giá cả thật sự không phải là vấn đề.”
Lục chưởng quầy cười cười.
“Không quan tâm giá cả, chỉ là nếu muốn tùy chỉnh riêng biệt thì mọi người phải tự mình làm, biết được sở thích của bản thân. Khoảng cách quá xa, thật sự không tiện.”
“Như vậy thì...” Ngụy Liễu trầm ngâm một lúc, mặt dày nói: “Không tùy chỉnh cũng được, ta rất thích y phục, nữ trang của Lục chưởng quầy, không biết ngươi có sẵn lòng bỏ đi món đồ yêu thích, cho ta một hai bộ không?”
Mọi người: “...”
Cô nương này thật cố chấp.
Ngụy Liễu cũng biết những việc làm này không thích hợp, sắc mặt ửng đỏ, nhưng vẫn kiên trì.
“Lục chưởng quầy, hôm nay nếu như mua bán không thành, chắc chắn ta sẽ thức trắng đêm không ngủ. Ta đi qua biết bao nhiêu thành trấn nhưng đều chưa từng thấy qua y phục và nữ trang đẹp như vậy, thật sự không muốn bỏ qua.”
Nàng ấy mở to đôi mắt hạnh nhân ẩm ướt, đáng thương khẩn cầu.
Lục Kiến Vi bỗng chốc cười lên, cầm lấy cổ tay nàng ấy.
“Ngụy cô nương thẳng thắn đáng yêu như vậy, đừng nói cho một hai bộ, chỉ cần muội thích, ta đều tặng cho muội, thế nào?” User hdtruyen vui lòng ngừng hành động re-up thu phí bên truyện miễn phí bên app.
“Thật sao?” Ngụy Liễu vui mừng khi nghe vậy, lại vội vàng xua tay: “Không cần tặng muội hết, một hai bộ là được. Lục chưởng quầy, cám ơn tỷ.”
Lục Kiến Vi hào phóng nói: “Ở nơi hoang vu hẻo lánh này hiếm khi gặp được người cùng sở thích với mình, còn là nữ nhi hành hiệp trượng nghĩa, xinh đẹp, nhanh nhẹn, ta vui mừng còn không kịp. Muội vào trong phòng đợi ta.”
“Được.”
Ngụy Liễu mừng rỡ đi lên lầu, một mình Lưu Đào Dương ở lại đại sảnh, cùng mọi người nhìn chằm chằm.
Ai có thể nghĩ rằng quán trọ này còn kinh doanh y phục, nữ trang nữa?
Thật sự không hiểu tâm tư của các cô nương.
Lục Kiến Vi giả vờ đi lên lầu ba lấy y phục và đồ nữ trang, thật ra là chọn lấy y phục và nữ trang từ cửa hàng trên hệ thống, mỗi món năm thứ, tốn của nàng 50 lượng bạc, trong đó phần lớn là đồ nữ trang.
Giá cả của những món đồ mà cô nương này mang tương đối phải chăng, lấy đem đi bán toàn là hàng chất lượng.
Nhưng so với giá cả của những món nữ trang thời Tề thì không cao lắm.
Ở trên phương diện này thì hệ thống ngược lại không có lừa nàng.
Nghĩ đến việc Ngụy Liễu thường đi ở bên ngoài, nàng chọn hai bộ váy ngắn, ba bộ trang phục khỏe khoắn, nữ trang cũng theo khuynh hướng đơn giản nhã nhặn.( truyện đăng trên app TᎽT )
Nàng mang theo y phục và đồ nữ trang tiến vào phòng Ngụy Liễu.
“Những bộ y phục này ta đều chưa từng mặc qua, nữ trang cũng chưa từng đeo, thân hình của muội và ta tương tự nhau, y phục hẳn là vừa vặn, có món nữ trang mà muội thích.”
Quả nhiên Ngụy Liễu cực kỳ hài lòng, mỗi một bộ đều tuyệt vời, lập tức hỏi: “Lục chưởng quầy, những món này tổng cộng bao nhiêu tiền?”
“Đã nói là cho muội mà.”
“Không được, nói đi, ta mua.”
Hai người đều rất kiên trì, một người nhất định tặng, một người nhất định mua.
Hệ thống nhìn không hiểu.
“Không phải là ngươi muốn bán sao? Tại sao muốn tặng nàng ta? Từ lúc nào mà ngươi hào phóng như vậy?”
Lục Kiến Vi không có thời gian phản ứng, cười cười nói với Ngụy Liễu: “Ta là thật lòng muốn kết bạn với muội, muội đã không muốn để ta tặng thì xem như là cho đi.”
“Lục chưởng quầy, tình cảm này của muội với tỷ đã định.” Ngụy Liễu lập tức lấy ra hai tờ ngân phiếu, nhét vào trong tay Lục Kiến Vi, vẻ mặt vui cười, nói: “Tỷ muội vẫn phải tính toán rõ ràng, muội không thể lợi dụng tỷ được.”
Một tờ 100 lượng, tổng cộng 200 lượng.
Lợi nhuận mà Lục Kiến Vi kiếm được là 150 lượng.