Sau giờ cơm trưa, quán trọ khôi phục lại sự yên tĩnh.
Ánh nắng dần thu lại, nhẹ nhàng lui khỏi đình viện.
Khi không có khách tới, việc mà Lục Kiến Vi thích nhất là ngồi trên ghế bập bênh, bày bàn trà nhỏ, trong hương trà thơm thoang thoảng, khép hờ đôi mắt và ngắm nhìn bầu trời.
“Tiểu Khách, ngươi có cảm thấy quán trọ thiếu thứ gì hay không?”
“Thiếu cái gì?”
“Dù bên trong hay bên ngoài viện, đều trụi lủi, không đẹp.”
Tiểu Khách: “Có thể ở là được rồi.”
Lục Kiến Vi từ trước đến nay đều theo đuổi một cuộc sống chất lượng, bây giờ có tiền nhàn rỗi, còn có sức lao động miễn phí, không tốn phí.
Nàng gọi Trương bá đến.
“Ta muốn trồng một ít hoa cỏ ở bên trong và bên ngoài quán trọ, việc này giao cho ngươi.”
Trương bá đáp lại: “Chưởng quầy, lão phu không biết chăm sóc hoa cỏ, sợ trồng không được tốt, nên cần tìm một thợ trồng hoa thành thạo.”
Trong vòng mười dặm tại địa phương này hoa cỏ thưa thớt, chắc hẳn không thích hợp để trồng hoa, xem chừng phải khiến chưởng quầy thất vọng rồi.
“Nếu như không dễ trồng hoa, vậy trồng một ít rau cũng được, xanh mơn mởn, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy dễ chịu.”
Trương bá cung kính đáp lại.
“Ngày mai lão phu sẽ đi đến thôn Lâm Nguyệt hỏi thử, nếu thấy ai giỏi việc trồng rau trồng hoa thì sẽ mời tới.”
“Được.” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web t ytnovel.
Lục Kiến Vi nhắm mắt thư giãn, công pháp Vô Danh không ngừng vận chuyển trong người, toàn thân như được bao bọc bởi dòng nước ấm, di chứng về việc thức khuya làm lụng vất vả đã biến mất hoàn toàn.
Một thời gian ngắn không ngủ không nghỉ, công pháp của nàng đã tiến bộ nhanh chóng, nhưng vẫn cách thức thứ tư một khoảng xa.
100.000 không phải là con số nhỏ.
“Tiểu Khách, thật sự không có thứ gọi là linh đan diệu dược có thể gia tăng đáng kể cấp bậc nội lực ư?”
“Không có.” Tiểu Khách lạnh nhạt đáp.
Lục Kiến Vi nghĩ đến tình tiết trong tiểu thuyết và phim truyền hình.
“Không có linh dược, còn những kỹ năng như Hấp Tinh đại pháp thì sao? Để đối phó với những vị khách giang hồ đã làm điều ác, chỉ phạt tiền thôi thì làm sao đủ? Phải khiến bọn chúng mất đi nội lực, không còn sức chiến đấu mới có thể nhất lao vĩnh dật.” ( truyện trên app T𝕪T )
*一劳永逸 (nhất lao vĩnh dật): một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Nếu như nàng có thể hấp thụ công lực của người đứng hạng nhất hạng hai, nói không chừng ngay lập tức có thể trở thành cao thủ hàng đầu.
Tiểu Khách: “... Nằm mơ nhanh hơn đó.”
“Không đúng.” Lục Kiến Vi nhạy bén phát hiện ra: “Ngươi chần chừ do dự, không lập tức phản bác, vậy là thật sự có loại võ công này phải không?”
Tiểu Khách không giấu nàng nữa.
“Hiệu quả và công dụng cụ thể của công pháp, mời ký chủ tự mình tìm hiểu.”
Vậy là có rồi!
Lục Kiến mỉm cười, bầu trời trên cao dường như càng trở nên xanh thăm thẳm thêm.
“Việc này không được đúng đắn cho lắm, xin ký chủ cân nhắc kỹ lưỡng.” Tiểu Khách tận lực khuyên nhủ: “Nếu không cẩn thận, sẽ bị phản phệ.”
Lục Kiến Vi gật đầu: “Yên tâm đi.”
Nàng lại không phải là ma đầu gặp ai cũng đều muốn hấp thụ nội công của kẻ đó, vả lại công pháp càng nghịch thiên thì hạn chế cũng càng lớn, nàng vừa mới nhập môn, biết tương đối ít về công pháp Vô danh, càng đừng nói đến thứ gọi là “Hấp tinh đại pháp”, vẫn nên thận trọng thì hơn.
Tiểu Khách: “Ngoài việc tu luyện chậm rãi theo từng bước, thật ra còn có một phương pháp có thể nhanh chóng nâng cao thực lực.”
“Là phương pháp gì?”
“Lĩnh ngộ.”
Lục Kiến Vi vô lực.
“Việc này có thể gặp nhưng không thể cầu, thôi tuỳ duyên vậy.”
Nàng mở bản điều khiển cá nhân.
Cấp bậc: 3 (1054/100.000) (ngay cả một châm của Tào Háo Tử cũng đỡ không nổi)
Kỹ năng: Bất Vấn Lưu Niên (2/7), Sơ Tinh kiếm quyết (2/7), Quyển Sương đao pháp (1/7), Xuân Thu dược kinh (học được cái bìa), Nhạn Quá Vô Ngân (4/9)