Tiếng ồn ào trong sân đã thu hút sự chú ý của vị khách trên lầu hai.
Ngụy Liễu bị từ chối, trong lòng vẫn có chút không cam tâm, muốn xuống lầu cầu xin Lục Kiến Vi đem bán quần áo đẹp và trang sức cho nàng ấy, vừa đúng lúc nghe thấy lời Yến Phi Tàng nói, cơ trí mà bán quán trọ một cái hảo.
“Yến tiền bối, quán trọ không bắt buộc phải mua bán, ngài cảm thấy đắt thì có thể không cần mua. Hơn nữa, Lục chưởng quầy đã chỉ ra sơ hở trong đao pháp của ngài, ngài cùng nàng ấy đánh cược thua rồi, không thể cứ mở miệng ra là đòi đánh đòi giết được đi.”
“Sư muội!” Đào Dương lên tiếng nhắc nhở, Yến Phi Tang là kẻ dễ chọc sao?
Ngụy Liễu lại không phải là người bất cẩn, nàng ấy đã từng nghe qua những sự tích của Yến Phi Tang.
Người này tính tình chính trực, ngoài việc thích tìm người tỷ thí võ thuật ra thì cũng không còn gì để trách cứ Yến Phi Tàng, hắn ta sẽ không vì một chuyện cỏn con này mà hận nàng.
Càng không nói đến sơn trang Nhàn Vân của bọn họ cũng không phải làm bằng giấy.
Yến Phi Tàng bị nàng ấy khiêu khích, cao giọng nói: “Yến mỗ có chơi có chịu, nhưng Lục chưởng quầy có sai khiến, Yến mỗ không dám từ chối, nhưng việc nào ra việc đó, cửa tiệm này đưa ra giá quá cao, thứ cho Yến mỗ không thể tùy tiện khuất phục."
“Giá cả đúng thật là có hơi cao.” Tào Háo Tử đứng trên lan can lầu hai, phụ họa một câu.
Lữ Hồ Điệp che miệng cười nói: “Trong bán kính mười dặm chỉ có duy nhất một quán trọ này, đắt hơn chút cũng là chuyện bình thường, đám nam nhân thô lỗ các ngươi lòng dạ cũng nhỏ mọn quá nhỉ, ức hiếp một cô nương thì có bản lĩnh gì?”Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web ty tnovel.
Tào Háo Tử: “...”
Ngươi rốt cuộc là người phe nào?
"Lục chưởng quầy, ngươi vẫn nên cho ta một lời giải thích.” Yến Phi Tàng đứng trong sân, không muốn bỏ qua.
Ngồi sau quầy, Lục Kiến Vi âm thầm thở dài một tiếng, đột nhiên hỏi hệ thống: “Đao của hắn ở trung tâm thương mại có thể bán được bao nhiêu tiền?”
Tiểu Khách vừa mở miệng định trả lời thì đột nhiên ngộ ra: “Trả phí thẩm định trước đi.”
Ha ha, đừng hòng nghĩ lấy được một xu một cắc nào từ nó.
Lục Kiến Vi: “...”
Hệ thống thực sự càng ngày càng thông minh lanh lợi.
Nàng không hỏi thêm câu nào nữa, bước ra từ quầy hàng, đứng dưới mái hiên trước cửa đại sảnh.
Những tia nắng vàng lặng lẽ len lỏi chiếu xuống, rơi lên tóc mai của nàng, chiếc trâm ngọc cài chéo trong suốt lấp lánh, phát ra ánh sáng tuyệt đẹp khiến người ta kinh diễm.
Nàng mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng mà như đã nhìn thấu tất cả.
“Yến võ sư, nếu ngươi thực sự quan tâm đến giá cả, thì ngay từ khi đặt phòng đã sớm tỏ ra không hài lòng rồi. Ngươi làm ầm ĩ chuyện này hẳn là vì có chuyện muốn cầu, chi bằng nói ra nghe xem.”
Yến Phi Tàng đột nhiên không nói nên lời.
Làn da màu đồng rám nắng của hắn ta khiến người ta không thấy được chút ửng hồng nào, nhưng lại có thể dễ dàng nhìn thấy sự xấu hổ trên khuôn mặt hắn ta.( truyện đăng trên app TᎽT )
Hắn ta thực sự không quan tâm đến giá cả, Lục chưởng quầy đã chỉ ra những sơ hở trong đao pháp của hắn ta, nó đáng giá hơn nhiều so với cái gọi là tiền thuê phòng và tiền ăn.
Hắn ta chỉ là...
“Lục chưởng quầy, trên người của ta không mang đủ tiền, quán trọ của ngươi lại không cho nợ, ta muốn xin ở lại làm tiểu nhị để trả nợ.”
Lục Kiến Vi: ???
Những người khác: “...”
Chuyện tốt không ngờ đến quá nhanh khiến Lục Kiến Vi hơi choáng váng.
“Tiểu Khách, vốn dĩ ta muốn dùng bảo đao hoặc đao kỹ để dụ hắn ta ở lại, nhưng không ngờ hắn ta lại chỉ vì một sơ suất nhỏ mà tìm đến cửa xin việc. Ta hình như gặp may mắn rồi.”
Tiểu Khách không hiểu.
“Như vậy không tốt sao? Quán trọ đang cần một võ sư cấp cao bảo hộ. Hắn ta có sức chiến đấu khá mạnh và có tiếng trong thiên hạ. Chẳng có kẻ rảnh rỗi nào lại dám khiêu khích hắn ta”
“Nhưng cứ như thế này, ta cũng rất ngại khi làm ăn với hắn ta lắm.” Lục Kiến Vi cảm thấy cực kỳ đau lòng: "Bảo đao và đao kỹ bán được rất nhiều tiền đó.”
Bây giờ hắn ta thẳng thừng nói không có tiền, nàng làm sao có thể bán được?
Tiểu Khách: “...”
Đúng thật là chiếm hời lại còn giả bộ ngây thơ.
Lục Kiến Vi cố gắng thử thay đổi cục diện.
“Hôm nay ngươi đã trả tiền thuê nhà, không nợ tiền, cũng không cần phải trả nợ.”
Yến Phi Tàng đã hạ quyết tâm.